"Đây là một ngày hạnh phúc nhất đời chú!" Diệp Sâm kích động, tâm trạng vẫn chưa bình tĩnh lại được, lồng ngực phập phồng. Trong đầu anh ngập tràn niềm vui. Anh không biết phải nói gì, cuối cùng chỉ chọn được một câu như vậy.
Ninh Ninh mỉm cười nói: "Đời này còn chưa xong hết đâu. Nói không chừng sau này sẽ có một ngày, chú còn vui hơn hôm nay!"
Diệp Sâm gật đầu: "Đúng vậy, có lẽ thế, nên sửa lại thành đây là ngày vui nhất từ lúc chú được sinh ra!"
Ninh Ninh mỉm cười, nhét chân gà vào trong miệng, cắn một miếng, chỉ vào chân gà và cánh gà trên bàn, ra hiệu cho Diệp Sâm xử lý. Diệp Sâm chỉ lo vui mừng, trong lòng, trong mắt chỉ có con trai, quên luôn chiếc bụng đói của mình.
"Mẹ con nói cho con biết sao?" Diệp Sâm hỏi, nghĩ tới gương mặt tươi cười rạng rỡ của Trình An Nhã mỗi khi gặp là anh muốn nhào cô thành cục bột. Chết tiệt, cô lại dám gạt anh lâu như vậy.
Lần trước anh đã hỏi ba của đứa bé là ai!
Cô trả lời anh thế nào chứ? Ồ, cô rất đau lòng nói cho anh biết, ba của đứa bé mất rồi.
Rất tốt!
Trước mặt anh mà dám nói ba của đứa bé chết rồi, rất tốt!
Con trai là con trai, cô là cô. Anh sẽ từ từ tính sổ với cô!
Nhưng anh vẫn không nhớ rõ, rốt cuộc cô và anh có con trai khi nào?
Ninh Ninh lắc đầu, hút co ca ừng ực nói: "Mẹ cháu nói, bảy năm trước mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ty-phu-mua-mot-tang-mot/1879998/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.