Từng đợt, từng đợt kết hợp với bầu không khí đặc biệt cùng với với ánh sáng mờ ảo, nửa sáng nửa tối nơi này khiến xung quanh ảm đạm và kỳ lạ không thể tả.
Diệp Sâm lạnh lùng liếc mắt nhìn Diệp Vũ Đường đang kêu rên trên mặt đất, thấy cả người anh ta chật vật, hai chân cứng ngắc, bày ra trạng thái vặn vẹo kỳ lạ, anh nhướng mày, khóe môi xẹt qua tia cười lạnh lẽo, tự làm bậy đáng đời!
Đồng thời, Diệp Sâm cũng hơi sửng sốt trước sự tàn nhẫn của Ninh Ninh. Nếu người lớn làm ra chuyện như vậy thì chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Bởi vì anh cũng đã quen nhìn những cảnh tượng đầy máu me như thế này rồi, chút hình ảnh này chẳng đáng khiến anh bị dọa.
Nhưng nếu chuyện này là do một đứa bé bảy tuổi gây ra thì hiệu quả đúng là khiến người khác ngạc nhiên.
Đứa bé bình thường sau khi mẹ mình xảy ra chuyện sẽ như thế nào?
Khóc lóc, sợ hãi nhưng Ninh Ninh lại hoàn toàn không có những biểu hiện đó. Ngược lại còn bình tĩnh đến đáng sợ, Trình An Nhã vừa vượt qua cơn nguy hiểm, cậu bé đã bỏ cả cơm tìm người báo thù ngay. Cá tính có thù phải trả này giống ai đây?
"Hi, Diệp Tam Thiếu trùng hợp thật, chúng ta lại gặp nhau rồi!" Ninh Ninh đáng yêu vẫy tay, bỏ qua sắc mặt như muốn lột da của ba cậu, mỉm cười rực rỡ, như thể bọn họ đúng là tình cờ gặp nhau.
Thản nhiên chào hỏi, Bạch Dạ khâm phục. Đứa bé này ngụy trang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ty-phu-mua-mot-tang-mot/1879992/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.