Hiểu con không ai bằng mẹ. Trực giác của Trình An Nhã nói cho cô biết, con trai cô gặp rắc rối rồi.
Tay cô chậm rãi đặt lên vai cậu bé.
Cả người cậu bé cứng ngắc. Trình An Nhã lặng lẽ lan truyền sự động viên và an ủi cho cậu. Mặc kệ cậu bé làm gì, cô đều ủng hộ, bởi vì cô tin con trai mình!
Trình An Nhã sợ ảnh hưởng đến cậu bé, cô không nói gì, chậm rãi lui ra khỏi phòng.
Thằng nhóc thối này nếu lát nữa dám không nhận tội, nó sẽ chết chắc!
Trình An Nhã về phòng, thay đồ, cắm điện nấu cơm.
Tay nghề nấu ăn của Trình An Nhã so với Trình Ninh Ninh có thể nói là một trời một vực.
Đó cũng là lý do sau khi Ninh Ninh biết nấu ăn cô đã tránh xa nhà bếp. Lâu rồi không làm, phỏng chừng chắc khó ăn lắm, Trình An Nhã im lặng.
Cô có nên nhờ Ninh Ninh đi xào rau không?
Bây giờ Trình An Nhã mới phát hiện mình đúng là cực phẩm, rời khỏi con trai, ăn không nổi bữa cơm.
Ninh Ninh trong phòng làm việc, nhắm mắt lại, khóe môi non nót lóe lên tia cười lạnh lẽo. Hai tay gõ như bay trên bàn phím, chẳng mấy chốc đốm đen trong không gian ba chiều biến mất, mấy địa danh đánh dấu cũng nhanh chóng thay đổi.
Bùm... Đột nhiên, một vài tia lửa nổ tung, như thể có thứ gì đó phát nổ.
Tiếng nổ vang lên liến tiếp, Ninh Ninh mỉm cười, toàn thắng!
PK với tôi à, hừ không biết tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ty-phu-mua-mot-tang-mot/1879972/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.