Kể từ khi An Nhiên biết được tin tức của Tư Thành, tinh thần cô sa sút dữ dội. Mặc dù bây giờ An Nhiên không còn tìm đến bia rượu để giải toả tâm trạng nữa nhưng thay vào đó cô lại vùi đầu vào công việc.
"Chị đã ở công ti ba ngày ba đêm rồi, chị nên nghỉ ngơi một chút đi An Nhiên à." Cô em đồng nghiệp lo lắng khuyên bảo.
Nhưng lúc ấy An Nhiên chỉ biết cười trừ. Rời bỏ công việc lúc này thì cô chẳng biết nên bám víu vào điều gì nữa. Nói cách khác, An Nhiên dùng công việc để tạm quên đi người đàn ông đó. Anh vẫn mãi trong tim cô, An Nhiên luôn tin tưởng vào Thẩm Tư Thành. Chính vì tin tưởng nên cô quyết định sẽ không lo lắng nữa. Lý An Nhiên tin rằng sẽ có một ngày cả hai lại trở về bên nhau.
Bàn làm việc chất đống những mẫu giấy vụn, tất cả đều là những bảng thiết kế không hoàn chỉnh. An Nhiên mặc dù làm việc liên tục không nghỉ ngơi nhưng hiệu suất lại chẳng có. Ý tưởng trong đầu cô bây giờ giống như bị một đám mây mù che khuất vậy.
An Nhiên liếc nhìn bản thân mình trong tấm gương để bàn. Gương mặt cô trông nhợt nhạt quá, lại còn xuất hiện quần thâm mắt to tướng nữa chứ.
"Haizz, trông mình bây giờ xấu xí chết đi được." Tiếng thở dài thường thượt vang lên trong căn phòng trống.
Mọi người đã về hết, bây giờ chỉ còn một mình An Nhiên ở lại tăng ca. Đây là đêm thứ tư rồi.
"Đúng là trông cô xấu xí thật đó tóc vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tuoi-muoi-tam/1730218/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.