"Con gái, con có muốn biết về những chuyện trước kia không?
Thiên Di đăm đăm nhìn Thanh Thanh, dường như cô không tin vào những gì mình đã nghe được. Ánh mắt biểu lộ sự hoang mang tột độ.
"Mẹ...mẹ... vừa nói gì?" Thiên Di lắp bắp hỏi lại lần nữa.
Lục phu nhân kiên nhẫn lặp lại lần nữa, ngữ khí vẫn không hề thay đổi.
Đến lúc này Thiên Di mới biết được mình không nghe lầm. Cô đã rất rất muốn nhớ lại mọi chuyện, thử nhiều cách từ trị liệu tâm lý đến việc hỏi xem những người xung quanh mình nhưng kết quả lại chẳng như Thiên Di mong đợi. Mặc dù việc trị liệu đang có tiến triển rất tốt nhưng những mảnh kí ức có được lại rất rời rạc.
"Tất nhiên là con muốn." Cô đáp.
Lục phu nhân đưa mắt nhìn về phía cô con gái, một khi bà cho Thiên Di biết về quá khứ của chính cô cũng là lúc Thiên Di sẽ gánh trên vai thêm một gánh nặng. Nhưng linh cảm mách bảo rằng bà nhất định phải nói cho Thiên Di biết càng sớm càng tốt.
Thanh Thanh cười nhẹ, ngữ khí của bà khi nói chuyện với Thiên Di vẫn luôn dịu dàng và thật tâm lý.
"Con gái, mẹ sẽ kể cho con nghe những gì mà mẹ biết được. Còn về chuyện của con và Vĩ Phong trước kia thế nào, thú thật là mẹ không tiện nói ra."
[...]
Chiếc điện thoại đang cầm trên tay bỗng nhiên rơi xuống. Đôi tay thon dài run lên bần bật. An Nhiên đã xem đi xem lại bài báo đó hơn trăm lần để chắc rằng bản thân không nhầm lẫn. Nhưng gương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tuoi-muoi-tam/1730202/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.