"Vậy còn câu trả lời của em thì sao?" Vĩ Phong nhìn Thiên Di, anh hỏi.
"Tạm thời tôi chưa thể nói rõ được."
Thiên Di hơi trầm giọng, cảm xúc lúc này của cô vui buồn lẫn lộn. Não cô thì muốn từ chối nhưng trái tim lại không cho phép Thiên Di làm điều đó. Chỉ sợ đáp lại ngay bây giờ sẽ khiến cả hai về sau sẽ có phần khó xử nên cô quyết định chọn cách này.
Vĩ Phong gật đầu, ít nhất là cô không từ chối thẳng thừng như trong tưởng tượng của anh.
"Được rồi, về nhà thôi."
Anh đỡ Thiên Di dậy, cẩn thận bế cô lên rồi đi đến phía chiếc xe mặc cho cô cứ vùng vẫy đòi tự đi.
Ngày hôm nay, Vĩ Phong sẽ mãi nhớ về nó. Một tia hy vọng loé sáng trong trái tim anh.
Vĩ Phong đặt Thiên Di xuống xe, anh còn tiện tay xoa đầu cô một cái rồi dặn dò.
"Ngoan ngoãn ngồi đây đợi tôi một lát."
"Anh đi đâu vậy?" Cô thuận miệng hỏi.
"Có chút việc." Anh trả lời ngắn ngọn, dường như là không muốn nói cho Thiên Di biết.
Loading...
Nói rồi anh xoay người đi về hướng cánh đồng hoa cẩm tú. Bước đi không chút do dự cứ như anh đã quyết định một cách chắc chắn.
Thiên Di hướng mắt nhìn theo Vĩ Phong thì thấy có một người đàn ông trung niên đang đứng chờ anh ở đó.
Bên phía Vĩ Phong.
"Lục tổng, thật sự anh muốn như vậy sao?" Người đàn ông trung niên hỏi, thanh âm chứa đựng sự nuối tiếc.
Đây là người được Vĩ Phong thuê để chăm sóc cho những bông hoa này từ trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tuoi-muoi-tam/1730200/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.