"Nhưng nếu tôi nói tôi không cảm thấy vậy thì sao?"
Văn Nguyên cười cười, ngữ khí phát ra cứ như đang nói đùa.
An Nhiên nhìn anh, ly vang đỏ từ lúc nào đã uống cạn.
"Lúc này tôi nghĩ chúng ta không nên nói đùa nữa đâu Văn Nguyên à." Cô lên tiếng.
"Cô nghĩ tôi đang nói đùa sao?" Anh trầm giọng hỏi, ánh mắt hiện lên một tia u buồn.
Cô bị ánh mắt ấy của Văn Nguyên làm cho đơ người trong giây lát. Rốt cuộc là anh đang có ý gì?
"Không phải nói đùa vậy là gì? Không lẽ anh thật sự thích tôi sao?"
An Nhiên nói với giọng trêu đùa, cô luôn nghĩ rằng điều đó là chuyện không thể nào. Nhưng...
Loading...
"Đúng vậy."
Văn Nguyên đáp lời, giọng anh trầm trầm cất lên trong không gian được bao quanh bởi tiếng nhạc mê ly tạo nên một bầu không khí ám muội khó tả. Văn Nguyên vừa nói ra những gì mình giữ trong lòng bấy lâu nay. Hoá ra thổ lộ lại khiến cho bản thân cảm thấy nhẹ nhõm đến vậy.
Trái lại với sự nhẹ nhõm ấy, An Nhiên lại cảm thấy rất ngượng ngùng và có phần không thoải mái. Cô không tin vào những gì mình vừa nghe được hoặc ít nhất là bản thân An Nhiên đang cố chối bỏ điều đó.
An Nhiên nở một nụ cười miễn cưỡng, cô cúi mặt vờ như đang rót rượu để né tránh ánh mắt ấy. Nhưng cuối cùng không thể nhẫn nhịn được mà lên tiếng.
"Anh đừng đùa như vậy...không...không vui chút nào đâu."
Văn Nguyên thu lại ánh mắt đang chăm chú nhìn về cô gái tóc vàng trước mặt, nụ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tuoi-muoi-tam/1730189/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.