Văn gia bề ngoài yên bình bên trong yên tĩnh nhưng hôm nay lại ồn ào hơn mọi khi.
Vào cuối tuần mà Văn phu nhân còn bắt anh mặc vest sao? Văn Nguyên không thích!
"Đem xuống hết đi." Văn Nguyên nói với đám giúp việc đang mang lên cả chục bộ vest các loại.
"Này này, sao lại mang xuống. Buổi đầu xem mắt, phải ăn mặc lịch sự chứ con trai." Mẹ anh nói.
Có định nghĩa nào nói là phải mặc vest là mới lịch sự sao? Nhìn vào quần áo không thể đánh giá được con người bên trong. Vả lại anh cũng không cần để lại ấn tượng tốt trước mặt đối tượng kia làm gì vì vốn dĩ Văn Nguyên chẳng muốn kết hôn cũng như thử tìm hiểu cô tiểu thư họ Lý xinh đẹp dịu dàng như lời mẹ anh nói.
"Ăn mặc như mọi hôm là được rồi mẹ à." Văn Nguyên nhăn nhó.
Văn phu nhân thở dài, khó khăn lắm mới thuyết phục được con trai đi xem mắt, thôi thì ăn mặc sao thì tùy nó vậy.
"Được rồi được rồi mẹ không nói nữa. Nhớ là phải đến đó đúng giờ đó!" Văn phu nhân bước ra khỏi phòng, còn không quên căn dặn một câu.
Chiếc áo phông đen cùng chiếc quần bò màu đen chắc là ổn rồi.
Văn Nguyên lái xe ra ngoài nhưng anh không lập tức đến điểm hẹn. Anh muốn để đối tượng xem mắt có ấn tượng xấu về mình. Con gái mà, để người ta chờ đợi lâu chắc chắc họ sẽ nổi giận cho coi. Một kế hoạch hoàn hảo.
Loading...
Haizz anh mới hai bảy tuổi, vẫn còn đang chăm lo cho sự nghiệp và còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tuoi-muoi-tam/1730126/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.