Một buổi sáng đẹp trời, cô gái trong phòng từ từ mở hờ mi mắt. Căn phòng ở Lâm gia cho cô cảm giác quen thuộc hơn rất nhiều. Đây là nơi Thiên Di đã sống mười mấy năm, chẳng lạnh lẽo và cô độc như nơi nào đó.
Chiếc rèm cửa màu trắng được cô nhẹ nhàng kéo ra. Ánh nắng buổi sớm thật dễ chịu. Thiên Di hít một hơi thật sâu để đón nhận những điều trong lành của một ngày mới.
Chuyện đêm qua thật quá sức tưởng tượng đối với một cô gái mang trong mình suy nghĩ của cái tuổi mười tám. Thật may là có Văn Nguyên giúp đỡ, nhất định sau này phải hậu tạ anh thật tốt.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong thì cô bước xuống lầu. Đập vào mắt Thiên Di đó chính là ánh nhìn tò mò và khó hiểu kèm theo chút lo lắng của cha, mẹ.
Thiên Di cười nhẹ một cái, chạy tới ôm chầm lấy họ. Chắc đêm qua cha mẹ đã bị thái độ của cô doạ cho chết khiếp.
"Cha à, mẹ à. Con không sao." Giọng cô nhàn nhạt cất lên.
"Con đừng có giấu mẹ, con và Vĩ Phong có chuyện gì đúng không?" Bà Lâm nhẹ nhàng hỏi. Một phần không muốn con gái mình đau lòng, phần còn lại là do bệnh tình lúc này của Thiên Di. Nếu để cô kích động lên thì rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Thiên Di im lặng không đáp. Bản thân cô nghĩ rằng tại sao mình lại phải chịu đựng một người đáng sợ đến như vậy nhưng tận sâu trong trái tim cô, cái cảm giác mãnh liệt của Thiên Di năm hai lăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tuoi-muoi-tam/1730122/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.