Cố gắng cả buổi nhưng Thiên Di vẫn chẳng tìm hiểu được bất kì thông tin gì từ những người xung quanh. Họ đều bảo là thiếu gia không cho phép họ tiết lộ bất cứ điều gì. Cô cảm thấy có gì đó lạ lắm, tại sao Vĩ Phong lại không muốn cho cô biết về quá khứ của mình.
Thiên Di quyết định không hỏi bọn họ nữa, cô sẽ đi tham quan vòng quanh nhà để xem có nơi nào quen thuộc và gợi cho cô điều gì hay không.
Lục gia rộng lớn, chắc phải mất cả ngày mới có thể tìm hiểu rõ xung quanh.
Khu vườn rất đẹp và đem lại cho Thiên Di cảm giác thư giản và xoa dịu đến lạ. Có lẽ cô hay đến đây, ngồi vào chiếc ghế tre này mà ngắm nhìn hồ nước bên cạnh.
Chiếc ghế sofa trắng xám này chắc buổi tối Thiên Di hay ngồi đây. Không hiểu sao cô lại nghĩ vậy nữa, chắc là do cảm giác thôi.
Thiên Di năm mười tám tuổi chẳng biết nấu ăn, nhưng căn bếp ở Lục gia lại gợi cho cô nhớ về một người phụ nữ đảm đang, dịu dàng.
Thiên Di đi dọc trên dãy hành lang lầu hai, thư phòng nằm sát bên phòng cô. Nơi đây chứa đựng rất nhiều loại sách nhưng chủ yếu là nói về kinh doanh và những quyển sách do chính những doanh nhân thành đạt của thế giới viết ra. Đây là nơi Vĩ Phong hay ngồi đọc sách, một tách cà phê nóng sẽ được đặt trên bàn.
Hành lang tầng hai có bốn phòng, một căn phòng được bỏ trống, phòng còn lại chắc là phòng ngủ của anh. Cô vào được không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tuoi-muoi-tam/1730115/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.