"Xin lỗi nhưng hãy để tên chẳng tốt đẹp này trò chuyện với vợ mình một lát được chứ?"
An Nhiên đơ người, đang nói xấu anh mà anh lại đột nhiên xuất hiện mới ác chứ. "Ơ...cứ tự nhiên." Cô đứng dậy nhường ghế cho anh.
"Có gì để nói chứ?" Cô nhăn mặt, không hiểu sau Thiên Di lại chẳng thích anh cho lắm.
"Cái con bé này, chồng con chỉ muốn trò chuyện với con thôi mà." Bà Lâm nói với Thiên Di rồi quay sang phía anh. "Con rể, cứ tự nhiên." Bà cười cười rồi kéo An Nhiên ra bên ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa.
Vĩ Phong ngồi xuống cạnh giường của cô. Thiên Di chẳng bận tâm tới anh lắm.
Anh im lặng ngồi đó nhìn cô một hồi lâu mà chẳng nói lời nào. Nếu có người cứ nhìn chằm chằm vào mình như vậy thì ai mà chẳng khó chịu, cô cũng vậy.
"Có...chuyện gì sao?" Bỗng nhiên cô cảm thấy hơi ngượng.
Anh hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu cất giọng. "Ở đây tốt chứ?" Thanh âm có phần dịu dàng nhưng vẫn cứng nhắc.
"Cũng tốt, có điều hơi chán." Thiên Di trả lời. Loading...
Cả hai lại bắt đầu rơi vào trầm tư. Mùa thu không khí thật tuyệt, cửa sổ tầng 10 có thể giúp cô nhìn thấy rõ cảnh vật xung quanh. Thật sự lúc này cô chỉ muốn chạy nhảy ở bên ngoài chứ không phải ngồi lì trên giường như bây giờ.
Thiên Di cười nhẹ rồi cất tiếng hỏi. "Cuộc sống hôn nhân của tôi và anh trước đây vẫn tốt chứ?" Đây là điều cô thắc mắc nhất lúc này. Thiên Di đã quên hết toàn bộ những kí ức về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tuoi-muoi-tam/1730105/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.