Chiếc Bugatti Veyron lướt nhanh trên đường, phút chốc đã đến bệnh viện. Anh vội vã mở cửa đi vào. Không hiểu sao lòng anh lại nôn nao đến vậy.
[...]
Bác sĩ vẫn đang kiểm tra tình trạng nhận thức của cô. Thiên Di mấp máy môi như đang muốn nói gì đó. Bác sĩ nhẹ nhàng gỡ thiết bị thở oxi, xem ra tình trạng bình phục của cô vô cùng tốt.
"Thiên Di, con muốn nói gì sao?" Bà Lâm xúc động hỏi.
"Bây giờ là mấy giờ rồi vậy mẹ?" Cô hướng ánh mắt về phía bà Lâm.
Bà ấy lấy tay che miệng tỏ ra vô cùng ngạc nhiên. "Con...con vẫn nhớ mẹ sao? Bây...bây giờ là 9 giờ." Thật may, trí nhớ của cô vẫn bình thường.
"Cái gì? 9 giờ rồi sao?" Bỗng nhiên cô ngồi bật dậy, nhịp tim tăng lên đột ngột làm cho các vị bác sĩ ở đây được một phen xanh mặt.
"Cô Lâm, xin cô hãy bình tĩnh..."
"Bình tĩnh cái khỉ! Muộn mất giờ thi đại học của tôi rồi đây này!" Cô quát vào mặt vị bác sĩ. Ngữ khí cũng như cách nói chuyện khác hẳn mọi ngày.
"Cậu nói gì vậy Thiên Di? Thi đại học gì chứ?" An Nhiên đứng cạnh cô mà hỏi.
"An Nhiên, sao cậu còn ở đây, muộn mất rồi đó. Không làm bài thi thì giấc mơ vào trường thiết kế nổi tiếng sẽ theo gió mà bay mất." Thiên Di hốt hoảng nói.
Loading...
Lâm phu nhân vừa vui mừng lúc nãy bây giờ nét mặt lại rầu rĩ. Con của mình bị tâm thần rồi sao?
Thiên Di đặt chân xuống giường, lúc này cô mới để ý xung quanh. Đây là bệnh viện mà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tuoi-muoi-tam/1730103/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.