Những tia nắng buổi sớm chiếu rọi qua khung cửa sổ, Thiên Di mở hờ mi mắt. Dư âm của "cuộc vui" đêm qua làm cho phần thân dưới của cô đau nhói. Nhưng đau đớn đó chẳng là gì với vết thương trong lòng.
Nhìn vệt máu đỏ trên giường, cô bấc giác nhếch mép. Vậy là thứ quan trọng nhất mà cô gìn giữ bao năm nay đã bị lấy mất. Nhưng cũng may, người tước đoạt nó là anh - người mà cô yêu thương nhất.
Anh không còn ở trong phòng nữa, có lẽ anh cảm thấy rất sốc khi người nằm cạnh mình là cô chứ không phải người con gái mà anh yêu. Đêm qua chỉ là ngoài ý muốn chứ tuyệt đối Vĩ Phong sẽ không bao giờ động vào cô. Đơn giản vì anh ghét điều đó.
Căn phòng rộng lớn, tâm tư trống rỗng. Cô co mình vào một góc giường. Sao bây giờ Thiên Di lại cảm thấy cô đơn như vậy chứ? Vốn tưởng chừng như đã quen với điều đó, nhưng không! Là phụ nữ mà, ai lại không sợ cô đơn cơ chứ.
[...]
Lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên khoé mi, cô mặc quần áo rồi bước xuống lầu.
Giúp việc vẫn cung kính chào cô mỗi buổi sáng. "Phu nhân."
Cô mỉm cười gật đầu chào lại họ. Đúng là hôn nhân trên danh nghĩa có khác, mọi người đều cho rằng cô là phu nhân của Lục tổng. Chỉ có chồng cô là không nghĩ vậy, anh coi cô không khác gì người xa lạ - một người xa lạ phiền phức và vô liêm sỉ.
"Anh ấy đi rồi à?" Cô đưa mắt nhìn xung quanh. Bây giờ vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tuoi-muoi-tam/1730095/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.