Mặt trời dần buông xuống, bên ngoài bầu trời những rạng mây đỏ bao bọc lấy bầu trời rộng lớn giống như máu cũng giống như màu của bếp lửa bập bùng. Võ An Tú đang trong giấc ngủ thì cảm giác có người ngồi bên cạnh mình đang dùng ánh mắt đầy dịu dàng mà lo lắng nhìn mình, tuy cô không rõ tại sao trong ánh mắt ấy lại lo lắng nhưng cô biết người đó là ai, trong cuộc sống mười sáu năm của cô chỉ có duy nhất một người đến bên cạnh cô mà cô không chút phòng bị vẫn ngủ say xưa chỉ có một người duy nhất mà thôi.
"Sao vậy, có chuyện gì để anh lo lắng à?" Cô lẩm bẩm rồi từ từ mở mắt ra nhìn anh, đôi mắt vẫn lắm lem buồn ngủ.
"Anh làm em thức à?" Trần Tuấn Phong vuốt ve khuôn mặt cô hỏi.
Võ An Tú lắc đầu: "Không có, em ngủ đủ rồi, hiện tại hơi đói bụng."
"Vậy chúng ta xuống nhà ăn thôi, hôm nay nghe nói bảo mẫu mua hải sản tươi đấy." Trần Tuấn Phong cười rồi dời tay mình khỏi mặt cô.
"Có tôm chứ ạ? em thật thích tôm cay." Võ An Tú nghe vậy liền vui vẻ chọn món.
"Chắc sẽ có đấy, còn có cua hấp xào cay nữa. Em đúng là thích ăn cay." Trần Tuấn Phong buồn cười nhìn cô, từ khi cô đến đây bảo mẫu luôn làm món cay cho cô ăn, anh nhìn mà xót bao tử giúp cô vì vậy liền căn dặn chỉ cho cô ăn cay trong hai ngày mới có thể ăn một lần mà thôi.
"Đúng rồi em có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tu-tren-troi-roi-xuong/2647650/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.