Tác giả: Thịnh Thế Thanh Ca
Editor: Gái già thích ngôn tình
"Cảnh Thiện, rốt cuộc là con có thấy cái đầu của con robot đó không? Thấy thì nói. Dì Trương tuyệt đối không dám nói dối mấy chuyện như thế trước mặt mọi người đâu."
Bà Thịnh vừa nghe những lời này, trong lòng lập tức "thình thịch" một tiếng, chủ yếu Bánh Trôi là một thằng bé tâm thần, do đó nó sẽ không nói dối.
Bởi vì nó hoàn toàn không thể nói dối, đến cách biểu đạt suy nghĩ của mình mà nó còn không biết thì làm sao nó có thể nói dối được?
Tuy đã đoán được đầu đuôi câu chuyện nhưng bà Thịnh không dám để Lâm Vi làm rõ sự việc. Đúng là Thịnh Cảnh Thiện làm sai, dù thế bà vẫn phải che chở cho nó. Ai bảo nó là con gái ruột của mình kia chứ. Nó vẫn còn một công dụng rất lớn với bà.
Bà ta vừa nói vừa ra ám hiệu mắt với Thịnh Cảnh Thiện, ý bảo cô ta khôn ngoan một chút.
"Mẹ, đến mẹ cũng không tin lời con nói sao? Con là con ruột của mẹ đó, một đứa trẻ như nó chỉ biết nói bậy thôi..." Thịnh Cảnh Thiện có cảm giác như mình bị nướng trên lò than, hoàn toàn không biết nên làm thế nào cho phải, cuối cùng, cô ta chọn cách chối quanh, lấp liếm.
"Đi lấy lại đây." Thịnh Cảnh Minh im lặng một hồi lâu, giờ lên tiếng đã cắt đứt đường sống của cô ta, hoàn toàn không có cửa để chối cãi.
"Anh cả."
"Đừng để tôi nói đến lần thứ hai."
Thịnh Cảnh Thiện im lặng, dường như đang tự hỏi, cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-truoc-doc-ac-cua-ba-tong-gioi-thuong-luu/228909/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.