Tác giả: Thịnh Thế Thanh Ca
Editor: Gái già thích ngôn tình
Lâm Vi cố nhấn chặt trái tim, cô đoán được gần như ngay lập tức. Nguyên nhân hệ thống gào thét chói tai rồi offline trước đó, e rằng là do Sở Tầm nhận được sự trừng phạt từ pháp luật, lại còn nợ 300 triệu. Vì thế gã đã hoàn toàn không có khả năng trở thành người xuất sắc, vượt trội hơn người khác.
Cô muốn kết nối và thấu hiểu hệ thống, chọc thủng gốc gác của nó, để nó bớt tự mãn. Tuy nhiên, Lâm Vi phải tạm thời kiềm chế lại. Chắc chắn hệ thống tổn thất năng lượng rất ít bởi Sở Tầm là người đầu tiên cô không quỳ xuống liếm láp, nịnh bợ trong kiếp này. Rất có thể nó vẫn còn một cánh tay phụ khác. Bây giờ, vẫn chưa phải là lúc để xé rách mặt.
Lâm Vi nằm trên giường và suy nghĩ rất nhiều trước khi mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, dường như có ai đó cứ luôn chui vào trong ngực của cô, còn nắm lấy tay cô và lật qua lật lại nhìn xem miết.
Lâm Vi vừa mở mắt ra đã đối diện một cái đầu nhỏ, đứa bé đang cúi đầu, rõ ràng rất có hứng thú với bàn tay của cô. Thằng bé cứ lật tới lật lui nhìn, thỉnh thoảng còn dùng ngón tay móc khẩy, như thể bàn tay của cô đã trở thành một món đồ chơi thú vị của nó.
"Bánh Trôi đã tỉnh ngủ chưa?" Cô nhẹ giọng hỏi một câu.
Cậu nhóc đột nhiên dừng động tác, một lúc sau mới ngẩng đầu lên nhìn cô. Đôi mắt to tròn, đen như quả nho kia nhấp nháy nhấp nháy nhìn cô, sinh động như một thiên thần nhỏ trong đời thực vậy.
"Bánh Trôi đã tỉnh ngủ chưa?" Thằng bé nói với giọng ngập mùi sữa.
Lâm Vi ngẩn ra một chút, sau đó chuyển sang ngạc nhiên và mừng rỡ.
Cậu nhóc luôn trong trạng thái chẳng màng đến mọi thứ và phản ứng rất chậm với mọi vật, mọi việc xung quanh. Thằng bé thường đắm chìm trong thế giới của riêng mình như vụ "mặt trăng" vào tối hôm qua, nhất định phải ngắm mặt trăng trong phòng ngủ của Lâm Vi.
Hôm nay, khi nói chuyện với thằng bé, cô chưa bao giờ nghĩ rằng bé có thể đáp lại mình nhanh như vậy. Hơn nữa, rõ ràng là đang tương tác với cô một cách có ý thức. Tuy thằng bé chỉ lặp đi lặp lại lời nói của cô nhưng sự thay đổi này lại vô cùng rõ rệt.
Lâm Vi nhìn thấy thằng bé bắt đầu đùa nghịch tay của mình sau khi nói xong, trong lòng cũng đã có vài phần suy đoán.
"Bánh Trôi có còn nhớ chuyện vào tối hôm qua không con? Tay của mẹ rất nóng có đúng không nào?"
"Tay của mẹ rất nóng có đúng không nào?" Cậu nhóc chỉ đáp lại câu hỏi thuộc vế sau của cô ấy.
Lâm Vi đoán không sai. E rằng tối qua, lúc hai người chạm tay vào nhau có một luồng ấm áp chạy vào trong cơ thể của bé. Nó không gây tổn hại gì mà là thứ có thể giúp thằng bé khôi phục lại sức sống và tinh thần bị thiếu hụt. Liệu có phải là thứ gọi là năng lượng trong lời của hệ thống chăng?
Tất cả những điều này cần phải áp sát thêm một bước nữa để chứng thực. Có điều, nhìn chung mọi thứ đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Biểu cảm của Lâm Vi không khỏi có vài phần thoải mái, cô chạm nhẹ rồi sờ đầu của cậu bé và nói: "Con hãy chờ mẹ một chút, để mẹ dẫn con đi thay quần áo ha."
Cô vệ sinh cá nhân thật đơn giản rồi ôm cậu bé về phòng ngủ của bé.
Dì Trương đã đợi sẵn trong phòng của cậu bé. Lúc này, đáng ra cậu chủ nhỏ đã tỉnh ngủ. Tuy nhiên, bà Thịnh vẫn chưa thức dậy, không có chỗ dựa bà ta không dám quấy rầy giấc mơ ngọt ngào của mợ cả, thế nên bà ta mới ngồi đợi ở trong phòng của Bánh Trôi.
"Bánh Trôi, con xem kìa, dì Trương đang đợi con đó. Chúng ta nói chào buổi sáng với dì ấy nhé." Giọng nói của Lâm Vi rất mềm mại, có lẽ vì đang nói chuyện với Bánh Trôi nên giọng của cô ấy hơi mang theo âm điệu của trẻ con, trông như đang làm nũng.
Dì Trương lập tức chào hỏi với cô ấy: "Chào buổi sáng mợ cả, chào buổi sáng cậu chủ nhỏ."
Bà ta không dám nhìn Lâm Vi lâu. Dì Trương từ đầu đã biết mợ cả nhà này rất xinh đẹp, có điều cách ăn mặc như bây giờ lại quyến rũ đến chết người. Có thể nhìn ra mợ ấy không trang điểm, ngược lại gương mặt ấy vẫn xinh đẹp và hút mắt, đẹp đến mức khiến người khác phải run rẫy.
Lâm Vi búi tóc tròn, chiếc váy ngủ bằng lụa màu kem hoàn toàn tôn lên vóc dáng đẹp của cô ấy, hai chân vừa trắng nõn vừa thẳng tắp đi đi lại lại càng hấp dẫn ánh mắt của người khác.
"Mợ cả, mợ đi đánh răng rửa mặt đi. Để tôi thay quần áo cho cậu chủ nhỏ là được rồi."
"Dì soạn quần áo rồi để đó đi, tôi sẽ mặc cho thằng bé. Nếu dì thấy chỗ nào sai thì hãy chỉ dạy thêm cho tôi, cứ vậy đi."
Tuy dì Trương không hiểu tại sao Lâm Vi lại đột ngột cư xử thân thiết với cậu chủ nhỏ nhưng bà phải nghe theo mệnh lệnh của mợ cả, vừa quan sát động tác vụng về của cô ấy, vừa nghiêm túc, cẩn thận chỉ điểm từ bên cạnh.
"Thằng bé sẽ làm gì sau khi thay quần áo xong?"
"Vào phòng chơi rồi uống sữa."
Dưới sự hướng dẫn của dì Trương, Lâm Vi đã học được cách pha sữa. Nói ra thật xấu hổ, hình tượng của Lâm Vi trong trò chơi không làm gì khác ngoài chơi bời lêu lỏng ra, nhất là trải dọc suốt một đường hát vang ca khúc "tình cảm mập mờ" với những chàng trai trẻ. Còn về con cái thì chỉ lo đẻ chứ không lo nuôi nên đến pha sữa cũng không biết pha.
Sau khi cô hỏi về các hoạt động trong ngày của Bánh Trôi xong, cô hôn lên trán cậu nhóc và nói lời tạm biệt với bé.
Những người bị hội chứng thiếu hụt tình cảm sẽ có phản ứng rất chậm với mọi người xung quanh, đôi khi lại có những yêu cầu rất khắt khe về môi trường sống. Ví dụ như thằng bé nhất định phải uống sữa trong phòng chơi và sẽ cảm thấy an toàn khi nhìn thấy nhiều loại đồ chơi được bày la liệt bên trong phòng.
Lâm Vi đi vài bước thì gặp Thịnh Cảnh Minh ngay tại lối rẻ vào cầu thang. Người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, một bộ vest màu xanh da trời, mép áo vest trước ngực là một chiếc ghim cài áo con gà nhỏ bằng vàng thể hiện sự tinh nghịch nhí nhảnh lại đáng yêu dễ thương. Trên cổ tay có đeo một chiếc vòng tay kiểu mở. Toàn thân tỏa sáng lấp lánh, mặt mày rạng rỡ, dáng vẻ hiên ngang.
Đương nhiên, trong nháy mắt đối diện với Lâm Vi ấy, anh ta nhẹ nhàng chau mày lại, trong mắt thoáng hiện lên vẻ chán ghét.
Ngay sau đó, anh ta đi về phía trước với ánh mắt nhìn thẳng, hoàn toàn xem cô như không khí.
Lâm Vi nhướng mày, nếu đây là lần đầu tiên trùng sinh, cô thế nào cũng sẽ tức sôi máu bởi gương mặt quan tài của anh ta. Ngoài sinh hoạt dưới một mái hiên ra thì cả đời cũng chả thèm lui tới với nhau.
Sự thực là, bảy lần trùng sinh trước đó của cô gần như đều giống như thế. Hệ thống hèn nhát kia thường ngày rất thích phô trương sức mạnh của nó. Chỉ tay năm ngón uy hiếp bắt ép cô phải nịnh nọt kẻ này tâng bốc kẻ kia. Tuy nhiên, đến khi gặp phải Thịnh Cảnh Minh, không hiểu lý do gì mà nó lại không còn sự tự tin về sức mạnh của mình nữa. Nó để mặc mối quan hệ giữa Lâm Vi và anh ta thuận theo tự nhiên và nhất là không cần cô phải quỳ xuống liếm láp, nịnh nọt Thịnh Cảnh Minh giống như những người khác.
Cho đến lần thứ tám, Lâm Vi quyết định hạ quyết tâm sẽ ra tay với hệ thống. Song, vì sự chênh lệch sức mạnh quá lớn nên cô không thể trực tiếp trở mặt. Dù sao thì lúc đó cô đã chẳng thể làm chủ bản thân được. Sức mạnh của hệ thống mạnh đến mức có thể hoàn toàn kiểm soát được cơ thể của cô và chỉ cần cô làm hệ thống không hài lòng một chút là nó sẽ chiếm lấy cơ thể của cô và làm ra những hành động quỳ liếm, nịnh nọt người khác một cách quá mức đến quá đáng.
Đương nhiên, tất cả những điều này khi đối mặt với Thịnh Cảnh Minh lại hoàn toàn khác. Vì vậy, cô mới có cơ hội để nghỉ xả hơi. Sau nhiều lần quan hệ thể xác với anh, cô cũng hơi hiểu được về một số sở thích biến thái không thể để cho người ngoài biết của CEO Thịnh.
Ví dụ như khi anh ấy nhìn thấy cô thì tình dục dâng trào, dù muốn ngừng cũng ngừng không được, đầu óc hoàn toàn mất đi năng lực tư duy, chỉ có thể làm theo bản năng của mình. Do đó, anh ta nghĩ ra rất nhiều cách để tránh né và tiếp xúc gần với cô.
"Tổng giám đốc Thịnh." Ngay khi hai người sắp đi ngang qua nhau, Lâm Vi đột nhiên gọi anh.
Thịnh Cảnh Minh dừng bước, đến đầu cũng không quay lại, chỉ lạnh nhạt hỏi: "Chuyện gì?"
Giọng nói lạnh như băng đá đủ để cho bất cứ ai cũng đều phải né xa ba bước.
Lâm Vi chậm rãi đi tới, đối mặt với anh, thậm chí còn nhấc tay sửa sang lại ghim cài trên áo vest của anh.
Không biết là vô tình hay cố ý, cô cách anh rất gần, lúc cúi đầu xuống, chiếc cổ trắng nõn, trắng đến mức khiến anh phải nhức mắt. Toàn thân như muốn dựa vào vòng tay của anh vậy, anh hơi cúi đầu là có thể ngửi được mùi thơm của hoa sơn chi trên người cô.
Cũng không biết là do làn da của cô trắng quá hay là mùi hương quá nồng mà suýt nữa đã khiến anh chóng mặt hoa mắt.
"Ghim cài áo của anh bị lệch rồi nè." Cô chậm rãi điều chỉnh xong, ngẩng đầu cười dịu dàng với anh: "Tổng giám đốc Thịnh hôm nay rất thần thái nha."
" Lấy lòng tôi cũng vô dụng, ba trăm triệu không phải thứ có thể tùy tiện cho không." Anh đứng im đứng ở nơi đó không động đậy, dường như không chút động lòng trước màn biểu diễn vụng về của cô, lời nói của anh vẫn rất cứng rắn.
Lâm Vi nhướng mày, xem ra là anh ta đã hiểu lầm, bây giờ cô đã không còn quan tâm đến chuyện sống chết của Sở Tầm nữa.
Thậm chí cô còn còn ước gì gã đó xui xẻo cả đời, để hệ thống không bao giờ lấy được nguồn năng lượng từ trên người Sở Tầm.
"Em quả thực là đang muốn lấy lòng anh. Có điều, đó vì chính anh. Tối qua anh ngủ có ngon không?" Cô giơ tay lên vén vài sợi tóc, không biết vô tình hay cố ý mà chiếc váy ngủ bằng lụa trên người cô trùng hợp trượt dài xuống theo bả vai, lộ ra phần lớn da thịt, da dẻ trên ngực trắng nõn đến chói mắt.
Gần như ngay lập tức, Thịnh Cảnh Minh vươn tay nắm lấy áo ngủ của cô rồi nghiêm túc cẩn thận kéo phủ kín bả vai, còn túm thật chặt, sau đó thắt một chiếc nơ con bướm trên eo cô ấy.
Đợi đến khi anh ta chợt tỉnh táo lại thì buông tay ngay lập tức và ném xuống bốn chữ: "Lả lơi tùy tiện."
Sau đó xoay người trở về phòng, một giây cũng không dừng, thậm chí còn không ngừng phẩy phẩy tay như vừa mới chạm vào thứ gì đó rất bẩn vậy.
Cũng may bây giờ là buổi sáng, trên hành lang không có ai khác đi qua lại. Nếu không, trạng thái xấu xí của anh ta lúc này chắc chắn sẽ bị người khác nhìn thấy.
Có trời mới biết, tuyệt đối không được khiêu khích đàn ông vào sáng sớm, đây là điều cấm kỵ. Mỗi khi anh cất bước đều cảm thấy đồ vật nằm ẩn giấu dưới đáy quần có ý định phản kháng, nó đói khát sự ấm nóng và mềm mại chết người kia.
—— Lâm Ti Vi, ta đã dặn ngươi rồi, đừng có mà liếm đôi chân thúi của Thịnh Cảnh Minh, tên này là một tên biến thái, ngươi là kẻ khổ dâm à?
Hệ thống phớt lờ cô ấy cả đêm, cuối cùng cũng ra mặt, rõ ràng là nó đã bị ảnh hưởng bởi Thịnh Cảnh Minh.
Lâm Vi liếc mắt và nói một cách giận dữ: "Liên quan gì đến ngươi!"
—— Ngươi đừng có mà được voi còn đòi tiên, còn không nhanh nghĩ cách cứu Sở Tầm cho ta, ngươi nhất định phải quay lại nịnh nọt hắn ta, bằng không ngươi, không yên với ta đâu.
"Ta sẽ quay lại liếm gã đó nhưng ngươi cũng biết rằng quyền lực duy nhất của ta toàn dựa vào gia tộc họ Thịnh. Nếu ta không nịnh nọt Thịnh Cảnh Minh thì ai sẽ cho ta tiền và quyền để đi cứu người người cho ngươi hả?"
Hệ thống đã bị cô ấy chặn đến cạn lời, Lâm Vi không để ý đến nó nữa, chỉ là đang tìm cách làm thế nào mới có thể đoạt năng lượng từ chỗ của nó.
Cô gần như có thể chắc chắn rằng, luồng ấm nóng truyền cho Bánh Trôi vào tối qua chính là thứ gọi là năng lượng. Sáng nay, tinh thần của Bánh Trôi rất tốt, đã vậy thằng bé còn có ý thức đáp lại lời của cô nữa. Đến dì Trương cũng nói, "hôm nay cậu chủ nhỏ ăn rất ngon miệng", rõ ràng là năng lượng đó có thể chữa bệnh cho Bánh Trôi.
Đợi đến khi Thịnh Cảnh Minh xuất hiện trước bàn ăn đã là chuyện của nửa tiếng sau. Đúng thật là quần áo thay đổi con người, anh ta đã trở lại trạng thái người sống đừng đến gần kia của mình.
"Anh cả, hôm nay anh dậy trễ quá đó. Em vừa tính lên gọi anh xuống nhưng thấy cửa phòng anh đóng chặt nên không dám vào. Anh ăn mau đi, cháo sắp nguội rồi kìa."
Thịnh Cảnh Thiện thấy anh ta đi xuống, gương mặt lập tức nở một nụ cười ngọt ngào, cô ta vươn tay múc cho anh một chén cháo. Tuy nhiên, khi nhìn thấy cháo và thức ăn của Thịnh Cảnh Minh được bày riêng ở trên bàn, cô ta lập tức rút tay về.
Ông anh cả này của cô là một người ưa sạch sẽ đến độ điên cuồng, người một nhà ngồi ăn chung một mâm cơm, anh ấy không chỉ có đồ ăn riêng mà đến cả chén đĩa cũng không muốn dùng chung với người khác. Vì vậy cô ta hoàn toàn không dám múc cháo cho anh ấy để tránh bị vả mặt.
"Mẹ, em gái, chào buổi sáng." Thịnh Cảnh Minh bình tĩnh chào hỏi, có điều sau khi ngồi xuống lại không động đũa, mắt thấy bà Thịnh chuẩn bị bắt đầu ăn, anh lập tức nói một câu: "Vẫn chưa đủ người."
"Anh cả, anh nói chị dâu hả? Ngày nào chị ấy cũng ngủ đến tự nhiên tỉnh, đó giờ chị ấy có xuống ăn sáng chung đâu, chúng ta không cần đợi chị ấy làm gì."
Thịnh Cảnh Minh ánh liếc nhìn cô ta, chỉ nói một chữ: "Chờ."
Thịnh Cảnh Thiện không dám nói một tiếng nào nữa, không biết làm sao đành nháy mắt ra dấu cho bà Thịnh, bà Thịnh đang tức giận nên chẳng để ý đến cô ta.
Dù sao thì bàn này cũng chỉ có ba người, Thịnh Cảnh Minh phải đi làm, nó sẵn sàng đợi vợ nó, dù đi làm trễ thì cũng chả liên quan đến chuyện người khác. Công ty nó lớn nhất mà.
Hết chương 8