Cho đến bây giờ lời cảnh cáo của anh không phải là đùa giỡn, Tưởng Cầm nhíu mày liếc nhìn anh một cái: “Sao anh lại không cho người canh chừng tôi hai mươi bốn tiếng đồng hồ, như vậy thì chẳng phải càng bảo đảm hơn một chút à?”
Mộ Dung Hoành Nghị cười khẽ một tiếng: “Đó là một đề nghị tốt, nếu như cần thiết thì tôi sẽ làm như vậy.” Khẽ vươn tay ra, anh lại nói: “Đưa điện thoại đây.”
Tưởng Cầm giật mình, tức giận: “Mộ Dung Hoành Nghị, anh quá bá đạo!”
Cô không đưa, Mộ Dung Hoành Nghị ngoắc tay gọi Cao Dương tới, nói: “Gọi điện thoại cho công ty viễn thông bỏ sim của cô ấy đi.”
Tưởng Cầm nhìn chằm chằm vào anh, ngực căng lên đau đớn, tức giận ném điện thoại di động qua cho anh.
Lúc này Mộ Dung Hoành Nghị mới hài lòng gật đầu, quay người tiến vào phòng làm việc, sau đó dặn dò Cao Dương ở sau lưng: “Thông báo cho bảo vệ canh cửa ở tòa cao ốc, không cho phép cô ấy rời khỏi chỗ này.”
Cao Dương do dự nói: “Tổng giám đốc, anh đề phòng cô Tưởng như thế này sẽ làm cho cô ấy không vui đâu.” Vất vả lắm hai người bọn họ mới có thể đánh tan đi cục diện bế tắc, anh ta cũng không hi vọng là nhìn thấy bọn họ lại trở về điểm đóng băng.
Mộ Dung Hoành Nghị lại nhìn sang nơi khác, sắc mặt hiếm khi lộ ra một tia ngưng trọng: “Người mà tôi đề phòng không phải là cô ấy.”
Tưởng Cầm cũng không vào trong phòng nghỉ mà là một thân một mình đi vào trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1372169/chuong-504.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.