Tưởng Cầm ra khỏi nhà Đàm Tô, lên xe Ngiêm Túc.
"Đưa em về nhà đi." Cô nói.
Nghiêm Túc quay đầu nhìn cô: "Anh làm em không tin tưởng như vậy?"
Tưởng Cầm lắc đầu: "Những thứ anh làm cho em, em đều ghi tạc trong lòng, nhưng lúc này em chỉ muốn về nhà."
Qua tối hôm qua, tâm tư của Nghiêm Túc cô rất rõ, dưới tình huống như vậy, cô không thể quấy rầy anh nữa. Để anh sinh ra bất kỳ hiểu lầm gì, đều là lỗi của cô. Nói cô trốn tránh cũng được, thật sự cô không có dũng khí để đối mặt.
Nghiêm Túc nhếch môi mỏng, chỉnh tầm mắt của mình về phía trước, dùng giọng điệu nhạt đến không thể nhạt hơn nói: "Em phần lớn không cần nghĩ nhiều, anh thích em, không liên quan đến việc em có tiếp nhận hay không. Anh sẽ cho em đủ thời gian, cho đến khi em đi từ trong đoạn tình cảm này ra."
Trong lòng Tưởng Cầm chấn động, đối với lời tỏ tình tự nhiên như vậy của anh, cả người ngơ ngác. Anh càng nói như vậy, cô càng không biết nên đáp lại thế nào.
Dưới sự kiên trì của cô, Nghiêm Túc đưa cô về nhà, Lưu Bình về nhà mẹ đẻ, cô chỉ còn một mình.
"Lúc nào cần đến anh, gọi điện thoại cho anh." Anh ngồi trong xe dặn dò, dù vẻ mặt rất nhạt, nhưng đáy mắt lại có sự lo lắng. Mặc dù quan tâm, nhưng anh cũng rất hiểu người con gái này, quyết định rồi, cho dù là một con đường tối đen, cũng sẽ không chùn bước.
"Em sẽ."
Cô trả lời như vậy, nhưng trong lòng anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1372164/chuong-499.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.