Tưởng Cầm lại giãy giụa, đang định lên tiếng nói: “Em…”
Lúc này, Mộ Dung Hoành Nghị lập tức đứng dậy: “Anh đi về phòng trước.”
Chống gậy, anh từ từ đi vào phòng, cánh cửa “ầm” một tiếng đóng lại.
Tưởng Cầm nhìn theo, trong lòng khẽ thở dài, từ từ thu lại ánh mắt. Cô biết, nếu như vấn đề này không được giải quyết, cô và anh sẽ gặp trở gại, không tiến lên được.
“Cô Tưởng, điện thoại của cô.” Chị Ngọc đưa điện thoại qua.
“Cảm ơn.”
Nhận lấy, là điện thoại của Lưu Bình.
“Mẹ, có chuyện gì không?”
“Tiểu Cầm, mẹ muốn về nhà bà ngoại con ở mấy ngày, bên phía ba con, con rút chút thời gian đi thăm ông ấy nhé.” Giọng nói của Lưu Bình nghe có vẻ vô cùng mệt mỏi.
Tưởng Cầm cau mày hỏi: “Sao vậy?’
Phía đối diện im lặng một lúc, sau đó bà ta mới nói: “Mẹ bỏ ra nhiều như vậy, đổi lại là một người chồng cả ngày đều nghĩ đến người phụ nữ khác. Đặc biệt còn là một người phụ nữ đã chết, cái này thì mẹ phải lấy cái gì để tranh giành với bà ta?” Nói xong, bà ta thở dài, lại hít một hơi thật sâu: “Mẹ quá mệt mỏi rồi.”
“Mẹ….” Tưởng Cầm còn muốn nói điều gì nữa, nhưng Lưu Bình đã cúp máy, gọi lại thì bà ta đã tắt máy.
Cô xoa trán, đứng dậy: “Chị Ngọc, tôi đi đến bệnh viện một chuyến.”
“Hả, muộn như vậy rồi mà cô vẫn còn muốn đi sao?”
“Ừ, có chút chuyện.”
Chị Ngọc vẫn không yên tâm nói: “Vậy tôi đưa cô đi nhé.”
Cô lắc đầu: “Chị ở lại chăm sóc anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1372160/chuong-495.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.