Cửa bị người khác đẩy ra, nghe thấy tiếng bước chân, Mộ Dung Hoành Nghị che đậy sự tức giận đi, mặt mày không có cảm xúc gì ngồi ở đó.
Tưởng Cầm đi tới gần anh, nhìn bóng lưng của anh, có hơi đau lòng. Từ trước đến nay, đều là bóng lưng cô quạnh, thật ra rất giống cô. Bởi vì trên người của hai người có thù hận, đều có bóng dáng thu nhỏ như thế.
Cơ thể của Mộ Dung Hoành Nghị rung lên.
Đằng sau, cô nhẹ nhàng dán vào, ôm lấy anh.
Hai tay Tưởng Cầm vòng qua vai của anh, thấp giọng nói: “Tôi sẽ không rời xa anh, trừ phi, anh đuổi tôi đi.”
Trái tim của anh lại bị một câu nói này của cô làm cho tan chảy.
Bất luận trước đây có bao nhiêu cố chấp, chỉ mấy chữ đơn giản như vậy, bèn đánh lui anh, quân địch tan tác.
“Vì bồi tội?” Anh trầm giọng hỏi.
Cô lắc đầu, nhiều hơn, lại không nói.
Anh cũng không có hỏi tiếp, mà cô cũng không nói chuyện, cứ ôm anh như thế, đẩy lùi lệ khí của anh.
Một lúc sau, anh mới mở miệng: “Ra ngoài ăn cơm.”
“Không muốn ăn.”
Cô quả thật không có khẩu vị gì cả.
“Không được,” Anh cố chấp nói: “Cô không ăn, Tiểu Mộ Dung trong bụng muốn ăn.”
“Anh...”
Nhắc đến bảo bảo trong bụng, trái tim của cô liền bị bóp đau, không biết dưới loại tình cảnh phức tạp này có nên đưa nó đến thế giới này không.
Bàn tay hơi lạnh bị anh nắm chặt.
“Không cần suy nghĩ quá nhiều.” Anh nói: “Có tôi ở đây, còn chưa đến lượt cô lo lắng được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1372152/chuong-487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.