Quả nhiên.
Mộ Dung Hoành Nghị liên tục hít sâu mấy hơi, xoay đầu qua, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Tôi không đồng ý.”
Tưởng Cầm nghiêng đầu qua, nghi ngờ nhìn anh: “Cho nên?”
“...” Mộ Dung Hoành Nghị giận quá hóa cười: “Thân là ông chủ của công ty, tôi còn có sắp xếp khác cho cô, hẳn là tạm thời không rảnh để đi làm học trò của người ta đâu.”
Đàm Tô nghe không nổi nữa: “Em đây chính là ăn vạ đó nha.”
Mộ Dung Hoành Nghị nhướng mày lên, mỉm cười: “Có ý kiến à?”
Nói gì đi nữa thì anh cũng sẽ không đồng ý để cho Tưởng Cầm đi theo Đàm Tô chế tác giày, cô có một đôi tay của nhà thiết kế, không nên nhận những tổn thương của công cụ và máy móc, huống hồ gì vẫn đang có thai, cái mà cô cần chỉ có thể là nghỉ ngơi.
Tưởng Cầm hiểu rõ tính tình của anh, anh nói là anh không đồng ý thì có làm gì đi nữa cũng sẽ không thay đổi được. Cho nên cuối cùng, lúc mà Đàm Tô rời đi thì cô im lặng tỏ thái độ nhất định sẽ đi theo ông ta học tập làm giày, cho dù có khổ cực đi nữa. Cũng không phải là vì giành lại công ty, chỉ là vì yêu thích phát ra từ nội tâm của cô.
Cô đẩy cửa bước vào, Mộ Dung Hoành Nghị đang nằm ở trên giường, chân đặt lên cao, một cái tay thì gác ở dưới đầu, không nhanh không chậm hỏi: “Đừng có tưởng rằng cô có thể vụng trộm chạy đến học hỏi với ông ấy, tôi sẽ không cho phép đâu.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1372148/chuong-483.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.