Cuối cùng, Tưởng Cầm cũng bình tĩnh lại, kiểm soát được hơi thở, nói với người nghe điện thoại: “Mộ Dung Hoành Nghị, tôi đã nhận được giày rồi, rất hoàn hảo, đúng như những gì tôi nghĩ… cảm ơn anh.”
Một khoảnh khắc im lặng xuất hiện trên điện thoại, sau đó là một tiếng cười sâu sắc từ tính.
“Lời cảm ơn của cô không có đáng giá như vậy đâu, hay là nghĩ cách làm sao chủ động để lấy lòng tôi đi, biết đâu…” Đầu dây bên kia, anh ngáp dài, lười biếng nói: “Tôi có thể xem xét bỏ qua cho em gái của cô, à mà, hôm nay cô nàng gọi cho tôi…”
“Vậy anh thì sao?” Tưởng Cầm khẩn trương hỏi.
Mộ Dung Hoành Nghị cười: “Cô lo lắng cho cô ta, hay… cô ghen tị với cô ta?”
Tưởng Cầm hít một hơi dài: “Mặc dù anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều, nhưng đừng nghĩ quá tốt đẹp về bản thân, việc đó không phù hợp với hình ảnh lạnh lùng bá đạo của anh.”
Mộ Dung Hoành Nghị tiếp tục cười, cho đến khi mặt Tưởng Cầm tái xanh một hồi, rõ ràng cô chưa từng làm sai chuyện gì, nhưng khi bị anh cười như vậy, cô lại xấu hổ như thể bị bắt gian tại trận.
“Đừng lo, khi chưa nhận được sự chủ động của cô, tôi sẽ không để ý tới cô ta. Tuy nhiên, cô gái đó dường như rất cố chấp, cô ta chắc sẽ không bỏ cuộc. Cô cũng biết, về mặt này, ý chí của đàn ông thường rất yếu, ngộ nhỡ tôi không thể kiểm soát được…”
“Không có ngộ nhỡ.” Từng câu từng chữ của Tưởng Cầm cực kỳ chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1372133/chuong-468.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.