Tưởng Cầm thấy trên mặt Nghiêm Túc không có biểu cảm gì thì trong lòng tự giễu, cô ta nghĩ nhiều sao? Nghiêm Túc luôn dứt khoát cũng không hề dây dưa. Anh ta nói như vậy là vì muốn giúp cô ta, cô ta nghĩ nhiều rồi.
"Ăn gì chưa?" anh ta hỏi.
"Ăn rồi nhưng rất khó ăn." Tưởng Cầm nói thật: "Những món kia vốn không giống như đồ cho bệnh nhân ăn."
Sau khi Nghiêm Túc nghe xong thì lập tức đứng dậy: "Cô chờ tôi ở đây."
Anh ta nói xong thì đẩy cửa đi ra ngoài, Tưởng Cầm muốn gọi anh ta lại nhưng không kịp.
Cô ta ngẩn người nhìn cửa, cảm giác khó hiểu trước đó lại xuất hiện, trong lòng giống như được lấp đầy.
Đã bao lâu rồi cô mới được người ta quan tâm như vậy chứ? Không cần đáp lại, không cần đền đáp, chỉ có thể chấp nhận. Phụ nữ luôn không có sức chống cự với bá đạo và dịu dàng, Tưởng Cầm cũng không ngoại lệ. Đặc biệt đối tượng lại là Nghiêm Túc. Ở trước mặt anh ta, cô ta giống như con thuyền cô đơn trôi cũng có thể gặp được bến tàu nghỉ một chút.
Nghiêm Túc trở lại, trong tay cầm mấy hộp cơm. Anh ta lấy ra bày lên bàn, đồ ăn đều thanh đạm, còn có một phần nước hoa quả.
Tưởng Cầm nhìn đồ ăn nhiều như vậy thì tinh thần tốt hơn nhiều, không hề gánh nặng cầm đũa gắp ăn.
Ánh mắt đối diện nhìn chằm chằm, nếu cô ta không ăn hết thì anh ta sẽ không vui vẻ vậy. Tưởng Cầm bật cười, ngẩng đầu nhìn anh ta: "Này, anh ăn cơm tối chưa?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1372124/chuong-459.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.