Điện thoại reo lên, anh ta không thèm nhìn liền nhận điện thoại: "Tôi là Mộ Dung Hoành Nghị."
Ở phía bên kia, một giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc truyền đến, không khách sáo mà trực tiếp nói thẳng tên: "Nghiêm Túc."
Mộ Dung Hoành Nghị nhướng mày, mím đôi môi mỏng nở nụ cười.
Thả chậm tốc độ xe, anh ta chậm rãi nói: "Có chuyện gì?"
"Có rảnh không?"
"Haha" Mộ Dung Hoành Nghị cười: "Để tôi đoán xem, con trai cả nhà họ Nghiêm có chuyện gì mà lại gọi điện cho tôi? Hay... là vì người nào đó?"
Nghiêm Túc không thừa nhận cũng không phủ nhận, anh ta nói thẳng: "Tôi đợi anh ở Đào Viên."
Nói xong, anh ta cúp điện thoại.
Mộ Dung Hoành Nghị nở nụ cười lạnh lùng, ném điện thoại sang ghế phụ, sau đó quay đầu xe đi thẳng về phía Đào Viên.
Khi anh ta đến Đào Viên, quản lý Clb dẫn anh ta vào phòng riêng, Nghiêm Túc đã đợi ở đó từ lâu. Trước mặt anh ta có một bộ ấm trà, Nghiêm Túc pha trà rất điêu luyện. Anh ta không buồn nâng mi mắt, cầm tách trà đã pha đưa lên miệng.
Mộ Dung Hoành Nghị ngồi xuống, bình tĩnh uống một hớp trà, nhướng mày gật đầu: "Nhìn không ra, ngoại trừ thiết kế thì tài nghệ pha trà của anh cũng không tồi."
Anh ta chậm rãi nâng mắt lên, ánh mắt bình tĩnh không một gợn sóng nhìn thẳng vào Mộ Dung Hoành Nghị: "Phải làm sao thì anh mới buông tha cho cô ấy, anh nói điều kiện đi."
Mộ Dung Hoành Nghị nghe vậy liền nở nụ cười: "Cậu Nghiêm, anh muốn ra mặt thay cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1372120/chuong-455.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.