Giống như phối hợp với sự tức giận của Vưu Thiên Ái, làn sóng bất bình càng ngày càng cao, chị Lâm cực kỳ tức giận: “Thảo nào xu hướng gần đây cứ không bình thường, chính là do cô ấy đã hủy hoại danh tiếng của chúng ta, ai mà không biết còn nghĩ rằng tất cả những người trong bộ phận thiết kế của chúng ta đều dựa vào người khác mà được thăng chức đó.”
Hai bên đều lên tiếng phụ họa, trừng mắt nhìn Tưởng Cầm, cũng không thể phân biệt rõ ràng ở trong mắt rốt cuộc là bởi vì Vưu Thiên Ái chịu nỗi oan với sự bất công này hay là hai người đàn ông xuất sắc đều coi trọng một cô con gái nghèo túng đã từng ngồi tù.
“Làm cái gì vậy? Sao lại không đi làm, không muốn làm thì nộp đơn từ chức đi.” Trưởng bộ phận Tiêu xuất hiện ở cửa ra vào, mắt trừng lên, khó có được mà bạo phát một lần. Nghiêm Túc đứng sau lưng của anh ta, khuôn mặt lạnh lẽo.
Ngay lập tức trong phòng làm việc đã yên tĩnh trở lại.
Trưởng bộ phận Tiêu đi vào nhìn hai người kia một chút, mày nhíu lại: “Hai người đi với tôi vào phòng làm việc.”
Vưu Thiên Ái tức giận quay người lại, đi vài bước liền khó chịu khóc thút thít, lại rước được ánh mắt đồng tình của nhiều người. Nhìn vào bóng lưng gầy gò của cô ta, Tưởng Cầm không thay đổi biểu cảm mà đi theo, thậm chí còn có suy nghĩ vò đã mẽ không sợ rơi, cùng với việc để cho xung quanh chất vấn Thiên Ái không bằng cô cứ ôm lấy tội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1372114/chuong-449.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.