Tầng 29, trợ lý của tổng giám đốc đi vào phòng làm việc, đặt thuốc lên bàn, lại rót một cốc nước, nói: “Tổng giám đốc, bác sĩ nói thuốc này mỗi ngày uống hai viên.”
“Ừ.” Sắc mặt của Mộ Dung Hoành Nghị có chút xấu, lấy ra hai viên thuốc màu trắng, uống một ngụm nước rồi nuốt xuống.
“Tổng giám đốc, hay là ngài đi bệnh viện kiểm tra đi.” Cô ta vô cùng lo lắng nói: “Bệnh dạ dạy nói to cũng không phải to, nói nhỏ cũng không phải nhỏ, kiểm tra chi tiết sẽ tốt hơn.”
Mộ Dung Hoành Nghị xua tay, ra hiệu cho cô ta đi ra ngoài.
Anh là người hiểu rõ nhất dạ dày của mình có vấn đề gì, hai năm trước bị bệnh dạ dày mãn tính, sau đó cũng đã điều trị tĩnh dưỡng ổn rồi, kết quả sáng nay chưa ăn gì mà đã uống rượu mới bị đau. Nói cho cùng cái này phải trách Tưởng Cầm!
Nghĩ đến cô anh lại cảm thấy căm hận.
Lúc này, điện thoại bàn reo lên, anh ta nhận: “Alo, tôi là Mộ Dung Hoành Nghị….các anh đã kiểm tra camera trên đường chưa? Có nhìn thấy biển số xe không?”
Đối phương trả lời, anh lấy giấy bút ra ghi: “8899….”
Vẫn chưa ghi xong, đầu bút đã dừng lại, lông mày bắt đầu nhíu lại.
Anh ta đã quá quen thuộc với cái biển số xe này.
“Anh Mộ Dung, có cần phải báo cảnh sát không?”
Nghe thấy câu hỏi của đối phương, hai mắt của anh hơi rủ xuống: “Không cần….nhân tiện hủy hết video giám sát đi.”
Cúp điện thoại, vẻ mặt của anh từ đầu đến cuối vẫn rất u ám, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1372107/chuong-442.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.