Thật ra Bạch Thương Long đã nói rõ từ lâu rồi, cho dù cô có muốn chấp nhận hay không thì chuyện anh ta hết tình cảm là sự thật. Cho dù cô ta có hận anh ta đi chăng nữa thì cũng phải chấp hận. Bạch Thương Long xử lý tình cảm rất gọn gàng, tuyệt không dây dưa, cho dù có tàn nhẫn thì cũng chỉ trong một lúc nhất thời mà thôi. Trong khoảng thời gian còn lại, phải xem xem Thiên Ái sẽ đối mặt như thế nào.
Bạch Thương Long nhìn cô, không biết có phải quen rồi hay không mà anh ta lại cảm thấy dáng vẻ hút thuốc của Tưởng Cầm đặc biệt hơn những người khác, giống như hiện thực giao thoa với giấc mộng, khiến cho người khác khao khát.
Anh ta nhìn cô một hồi lâu rồi mới hỏi: “Thiên Ái gọi người kia là đàn anh, lẽ nào cô ấy làm việc ở đây à?”
Tưởng Cầm nhếch đôi môi đỏ của mình lên, để lộ ra nụ cười nhạt đầy ẩn ý: “Bất ngờ lắm đúng không?”
Anh ta nhìn cô một hồi lâu sau rồi mới mở miệng nói: “Cầm, từ chức đi.”
Tưởng Cầm cười mỉa, cô nói: “Tôi nợ nhiều tiền như thế, đến nhà cửa cũng thế chấp cho người khác rồi, nếu như tôi từ chức thì anh trả thay cho tôi à?”
Bạch Thương Long cúi đầu nhìn nụ cười mỉa mai của cô, đột nhiên anh ta gật đầu: “Được, em nợ bao nhiêu tiền, tôi trả thay cho em.”
Tưởng Cầm sững sờ, cô lập tức quay đầu lại nhìn anh ta rồi nói chậm rãi: “Anh có biết tôi nợ bao nhiêu tiền không?”
Anh ta rít thuốc, lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1372101/chuong-436.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.