Bạch Thương Long xuất hiện ở một nơi không thích hợp vào thời điểm không thích hợp.
Tưởng Cầm nhìn thấy hắn, bây giờ mới giật mình, còn chưa kịp lau nước mắt. Cô lập tức quay đầu lại, cầm điếu thuốc lên hút sau đó nhả ra một vòng khói, thật lâu sau mới trấn tĩnh lại được: “Sao anh lại ở đây?”
Bạch Thương Long đứng sau lưng cố, bất giác nhíu mày: “Tôi…”
Anh muốn nói gì đó, cuối cùng lại thôi, cúi đầu mỉm cười, nhẹ nhàng trả lời: “Một người bạn của tôi sống ở đây, hôm nay sinh nhật cậu ấy nên tôi đến tặng quà.”
Tưởng Cầm không thực sự quan tâm đến việc tại sao anh lại xuất hiện ở đây hay đến thăm ai, cô chỉ muốn mau chóng biến mất để anh ta không thấy được dáng vẻ chật vật của mình.
“Tôi đi trước đây.” Cô không muốn nán lại thêm một giây nào nữa, nhanh chóng rời đi.
Bạch Thương Long không đuổi theo mà chỉ đứng yên, mím môi mỏng, một tay đút túi quần, tay kia cầm điện thoại. Suy nghĩ được vài giây, anh cầm điện thoại lên nhắn một tin- “Anh có việc đột xuất, sẽ không đến chỗ em bây giờ.”
Gửi tin nhắn xong, anh lập tức đi đến bên cạnh Tưởng Cầm, cầm tay cô: “Tôi đưa em về.”
"Không cần."
Cô giật tay ra, nhưng anh lại túm tay cô lại, cau mày nói: “Đừng cáu, ở đây không dễ gọi xe đâu.”
"Vậy cũng không cần!" Cô mấy lần muốn hất tay anh ra nhưng lại bị anh giữ chặt.
Cô chịu đủ rồi, nỗi oan ức trong lòng đã đè nén quá lâu, cô lại không có chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1372090/chuong-425.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.