Vưu Thiên Ái là kiểu người không động lòng thì thôi, một khi đã động lòng thì sâu như biển, cô ấy nếu như thừa nhận thích một người, vậy chính là thích từ tận trong xương tủy. Trừ phi bản thân cô ấy từ bỏ, nếu không, cho dù cầm dao kề vào cổ của cô ấy cũng không có tác dụng.
Tưởng Cầm hít một hơi thật sâu: “Được, tớ biết rồi.”
Là bạn thân, điều cô có thể làm được, chính là khi cô ấy cần chỗ dựa, cô có thể bất kỳ lúc nào ở bên cạnh cô ấy. Còn về tình cảm thì mỗi người có một cách giải quyết.
“Tiểu Cầm, cậu có phải có chuyện gì không?” Vưu Thu Danh nghi hoặc hỏi.
Tưởng Cầm cười cười: “Không có gì.”
“Vưu Thiên Ái? Tưởng Cầm?”
Đằng sau có người gọi bọn họ, hai người quay đầu lại, một cô gái ăn mặc toàn thân lánh lấp, mỉm cười đi tới.
Nhìn thấy cô ta, Vưu Thiên Ái vội nhắc nhở Tưởng Cầm: “Tiểu Cầm, hôm nay là buổi họp lớp, cậu không được nổi cáu đâu đấy!”
Tiêu Nhã, cả trường cấp 3, là người Tưởng Cầm ghét nhất, chuyện gì cũng tranh cao thấp với Tưởng Cầm. Buổi họp lớp trước, cô ta không bao giờ tham gia, không biết tại sao lần này lại xuất hiện rồi.
Chỉ có trong lòng của Tưởng Cầm hiểu rõ, Tiêu Nhã chưa từng thắng cô, hôm nay lấy tư thế của một kẻ thắng cuộc đến xem trò cười của cô. Dù sao, so sánh với một người ngồi tù 3 năm, ai cũng có cơ hội trở thành người thắng cuộc.
Ánh mắt của Tiêu Nhã dừng trên người của Tưởng Cầm, đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1372081/chuong-416.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.