Giây phút nhìn thấy cô, nụ cười trên mặt Tưởng Mạc Hoài thu lại gần hết, rũ mắt không lên tiếng.
Tưởng Cầm lướt qua ông, như trêu đùa cố ý hất cằm, cao ngạo ngồi xuống cạnh mẹ.
“Ngài Mộ Dung, đây là Tiểu Cầm con gái tôi.” Lưu Bình lập tức giới thiệu thay hai người: “Tiểu Cầm à, đây là ngài Mộ Dung Hoành Nghị, là bạn làm ăn của ba con.”
Mộ Dung Hoành Nghị cười, phong cảnh nơi khóe môi vô cùng ý tứ.
“Cô Tưởng.”
Tưởng Cầm chỉ gật gật đầu với anh xem như chào hỏi.
“Tiểu Cầm, con đừng thấy ngài Mộ Dung còn trẻ, đã có một công ty lên sàn rồi!”
“Dạ.” Tưởng Cầm cầm trái cây trên bàn ăn.
Anh có mấy công ty, có liên quan gì tới cô? Người để ý hẳn là ông Tưởng Mạc Hoài đi.
Sắc mặt Tưởng Mạc Hoài ngày càng khó coi, nếu không phải có Mộ Dung Hoành Nghị ở đây, ông ta nhất định sẽ đứng dậy rời đi, bất kể thế nào cũng không muốn nhìn cô con gái này một cái.
Ông ta hận cô, không thể nghi ngờ.
Mộ Dung Hoành Nghị luôn mỉm cười nhàn nhạt, con người khẽ híp lại, lập lòe tia sáng.
Thấy chồng không vui, con gái lại không phối hợp, Lưu Bình vội kêu dì Thôi chuẩn bị một chút, gọi mấy người đến phòng ăn.
“Mộ Dung, mời bên này.” Tưởng Mạc Hoài rất khách sáo với Mộ Dung Hoành Nghị, đây là lần đầu tiên ông ta mời bạn làm ăn tới nhà ăn cơm thế này, có thể thấy mức độ xem trọng biết bao.
Lúc Tưởng Cầm đứng dậy, bị Lưu Bình lén kéo sang một bên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1372079/chuong-414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.