Đoạn Bảo Chương đẩy cửa ra, khi đi đến cửa, ông ta dừng bước chân: “Mẹ của con, sẽ vinh hạnh vì con.”
Nhìn cánh cửa khép lại, Phạm Vy Hiên cứng ngắc ngồi xuống, một lúc sau cũng không có từ trong sự thật mà ông ta vừa mang đến mà khôi phục lại.
Có người gõ cửa, nói vọng từ bên ngoài vào: “Cô Phạm, còn 5 phút nữa thì phải lên sân khấu rồi.”
Phạm Vy Hiên hoàn hồn: “Ồ, biết rồi.”
Cô hoảng hốt chỉnh lại quần áo của mình, ôm cây đàn cello của mình, chậm rãi đi ra ngoài.
Đẩy cửa, vừa ngước mắt thì nhìn thấy người đứng ở trên hành lang---
Tập Lăng Vũ dựa vào bức tường trên hành lang, một tay đút vào trong túi quần, một tay kẹp đuối thuốc, cúi đầu, nhìn không rõ biểu cảm.
Phạm Vy Hiên đi tới, dập tắt điếu thuốc của anh ta: “Nơi này không được phép hút thuốc.”
Tập Lăng Vũ ngẩng đầu, con ngươi biến hóa vô cùng, dừng trên gương mặt yên tĩnh của cô, cũng dần dần không có tự tin ban đầu nữa.
“Tôi thuận đường đến xem thử.” Anh ta nói.
Vy Hiên ‘ừm’ một tiếng, mím chặt môi, nói: “Chuyện của Cẩn Hành, cảm ơn cậu.”
Tập Lăng Vũ nhếch môi: “Không cần thay anh ta nói lời cảm ơn, tôi làm như vậy, không phải vì anh ta.”
Phía trước có người đang thúc giục Vy Hiên, cô đáp một tiếng, lại nhìn anh ta: “Tôi phải lên sân khấu rồi.”
“Đi đi.” Anh ta nói.
“Cậu thì sao?”
Anh ta chỉ về phía cửa sau: “Tôi đi từ bên đó.”
Cô gật đầu, đi được vài bước, lại quay đầu: “Vũ,”
“Hửm?” Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1372064/chuong-399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.