“Đương nhiên rồi!” Vy Hiên khởi động xe, lái chầm chậm trên cho đường vắng: “Anh đừng xem thường em nhá, bây giờ em đã là một tài xế lão luyện rồi!”
“Tài xế lão luyện?”
Nghe thấy tiếng cười thâm ý của anh, Vy Hiên tức giận trừng mắt nhìn anh: “Ở một nơi vắng vẻ như thế, còn quan tâm nhiều như vậy?”
Liên Cẩn Hành bất lực nhìn cô: “Anh là ở trên thảo nguyên, không phải ở ngoài vũ trụ, ở đó cũng có mạng.”
Đột nhiên nhớ đến điều đó, cô cười hỏi: “Nói như vậy, lúc nào anh cũng để ý đến em sao?”
Anh nhìn đi chỗ khác, không nói gì.
“Ôi, ngại cái gì chứ? Nói đi nói đi, anh luôn quan tâm em đúng không?”
“Lúc lái xe phải chuyên tâm, không được nói chuyện.”
“Haha, vậy em đoán nhá, nhất định lúc nào anh cũng quan tâm đến em!” Vy Hiên vừa lái xe, vừa trêu đùa: “Nghĩ xem em đang ăn cái gì? Đang làm gì? Có…nhớ đến anh không?”
Anh quay đầu lại, khóe môi cong lên, ánh mắt sáng ngời chiếm lấy cô.
Rất lâu sau, anh nói: “Anh chỉ quan tâm một chuyện.”
Vy Hiên lái xe vào làn đường xe chạy: “Cái gì?”
“Em có khó chịu không?”
Nụ cười trên khóe môi cô cứng đờ.
Một lúc lâu sau, Liên Cẩn Hành hỏi: “Em khóc à?”
Cô sụt sịt mũi: “Không…”
Anh cười, rút khăn giấy đưa cho cô: “Lau đi.”
Vy Hiên nhận lấy, quay mặt đi, lặng lẽ lau mấy cái, lại nói: “Anh đã biết những gì?”
Liên Cẩn Hành nhìn nửa khuôn mặt của cô, chậm rãi nói: “Lúc đi Vân Nam, em ở bên đường khóc đến tận sáu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1372058/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.