Ông ta chậm rãi đi về phía cửa, lúc đi qua bên cạnh Tưởng Cầm thì dừng lại. Tưởng Cầm vô thức cúi đầu xuống, trái tim đập loạn nhịp, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Nhưng Đoạn Bảo Chương lại không nói gì, đi qua cô kéo cánh cửa đi ra ngoài.
Khoảnh khắc cảnh cửa đóng lại, Tưởng Cầm không biết là thả lỏng hay là thất vọng, đứng nguyên tại chỗ, cắn môi, ngẩng đầu lên nhìn Đoạn Viên Thành. Anh ta vẫn nhíu mày ngồi trên ghế, lông mày chưa từng giãn ra.
Tưởng Cầm do dự một lúc mới nói: “Tại sao không nói với tôi Vy Hiên là em họ của anh?”
Đọan Viên Thành hoàn hồn lại, xin lỗi cô ta: “Xin lỗi, Tưởng Cầm, dù sao đây cũng là chuyện riêng của gia đình tôi, tôi vẫn chưa nghĩ ra được phải nói như thế nào.”
Vẻ mặt Tưởng Cầm vẫn bình thường, rõ ràng trong lòng khó chịu nhưng cô ta vẫn theo thói quen che kín vết thương, không có bất kỳ biểu cảm gì nói: “Về phía Vy Hiên anh muốn nói như thế nào?”
Đoạn Viên Thành lắc đầu: “Tôi không định nói cho cô ấy biết.”
Tưởng Cầm không hiểu: “Tại sao?” Có một gia thế nổi bật như vậy, chắc chắn sẽ là một bước đệm cho con đường âm nhạc sau này của Phạm Vy Hiên, cô sẽ ngày càng thuận lợi.
Nhưng Đoạn Viên Thành lại nói: “Âm nhạc của cô ấy rất độc đáo, hơn nữa, cô ấy đã tự mình xông ra một thế giới riêng, không cần bất kỳ ai hộ tống nữa.”
Từ trong câu nói của anh ta không khó để nhận ra sự tự hào của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1372056/chuong-391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.