Liên Cẩn Hành rũ mắt xuống nhìn cô, đôi mắt đen láy như giếng sâu vậy: “Anh sẵn lòng.”
Anh vẫn sẵn lòng như trước giờ, là kiểu không cần phải giải thích. Lúc này, Vy Hiên xoay người nằm ngửa trên sô pha, đôi mắt trong veo nhìn vào mắt anh, trong tích tắc, nó giống như một sợi dây mây, quấn lại thật chặt.
Vy Hiên yên tĩnh nhìn anh: “Em nghĩ, em vẫn cần thời gian.”
“Bao lâu?” Anh hỏi.
“Không biết nữa.”
Anh cau mày: “Vậy không được, anh không thể chờ đợi vô thời hạn được.”
Vy Hiên suy nghĩ: “Hay là anh nói đi.”
“Hai ngày.”
Khoé miệng Vy Hiên giựt giựt: “Cẩn Hành…”
Liên Cẩn Hành đưa tay áp vào môi không cho cô nói tiếp, anh khom người, đầu cúi xuống, ghé sát má cô: “Đừng quá tham lam!”
Kể từ hôm đó, cả hai đều không nhắc đến chuyện đó, mặc dù trong thâm tâm đều hiểu rằng đó là cái hố sâu cần phải vượt qua, nếu không, sớm muộn gì nó cũng trở thành bãi mìn.
Đôi môi Vy Hiên cuối cùng cũng buông lỏng: “Được, hai ngày.”
Anh cúi đầu hôn lên trán cô: “Tốt lắm.”
Liên Cẩn Hành không còn có những hành động quá thân mật với cô nữa, như thể mỗi bước tiến lại gần đều phải được cân nhắc kỹ lưỡng.
“Ngủ đi.” Anh nói.
“Còn anh thì sao?” Cô hỏi.
“Anh nhìn em ngủ.”
Vy Hiên cũng không phản bác, cô nghiêng người qua, nhắm mắt lại, lấy đùi của anh làm gối.
Liên Cẩn Hành vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, ngước mắt lên xem tin tức trên TV, đúng lúc là bài báo về Tập Lăng Vũ, anh dứt khoát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1372011/chuong-346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.