Hôm nay Trình Tương không thèm đếm xỉa, bà ta đứng dậy, chế nhạo nói với hai người họ: “Các người nói gì cũng được! Có gan thì bảo cảnh sát nhốt tôi lại đi? Tôi sẽ vạch trần những vụ bê bối của nhà họ Tập các người suốt nhiều năm qua, khi đó cổ phiếu của nhà họ Tập sẽ trở nên vô giá trị, tất cả các đối tác sẽ đơn phương chấm dứt hợp đồng! Để giang sơn mà con trai các người vất vả tạo nên bị huỷ trong tay các người!”
Sau đó, bà ta cười thành tiếng: “Gọi cảnh sát đến đi! Đến bắt tôi đi! Tôi không sợ đâu! Chính các người mới là người sợ hãi!”
bà cụ Tập lườm bà ta một cái, còn chưa kịp thở đã ngất đi.
“Bà ngoại!” Tập Lăng Vũ cũng không chậm trễ, bế bà ra ngoài.
“Haha…” Trình Tương cười điên dại, nhìn bọn họ chạy trốn từ phía trước như một con chó chết, nỗi oan ức mà bà ta phải chịu đựng bao năm qua cuối cùng cũng được trút bỏ!
Trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, Tập Lăng Vũ đang gác trước giường, nhìn thấy bà cụ Tập tỉnh lại, anh ta lập tức quan tâm hỏi: “Bà, bà có sao không? Có chỗ nào khó chịu không?”
bà cụ Tập không nói gì, chỉ nhìn cháu mình với ánh mắt phức tạp, khuôn mặt đầy vết bầm tím và vết cắt từ móng tay.
Tập Lăng Vũ rót một cốc nước, muốn đỡ bà dậy uống chút nước, nhưng bà cụ Tập chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt trở lại vẻ nghiêm túc trước đây, bà nói: “Gọi cho luật sư Điền.”
Tập Lăng Vũ giật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1372009/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.