Ngước mắt lên một lần nữa, đột nhiên chạm phải anh, anh đứng ở trong sân, chiếc xẻng cắm vào đất, cánh tay gác lên chiếc xẻng, cười như không cười nhìn cô.
Vy Hiên giả vờ bình tĩnh, nghiêm túc nói: “Em đang nghĩ, trồng cái gì!”
“Ồ?” Liên Cẩn Hành nhướng mày, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô: “Nghĩ ra rồi sao?”
“Ừ.” Vy Hiên gật đầu, ánh mắt liếc nhìn xuống bên dưới quân áo đặt một chậu hoa cúc họa mi, nói: “Cúc họa mi hả.”
Anh cầm xẻng lên tiếp tục xới đất: “Được, vậy thì trồng cúc họa mi.”
Vườn hoa không lớn, đất xới rất nhanh, ngày mai đi mua hạt giống là có thể bắt đầu trồng.
Vy Hiên dọn bữa tối lên bàn, lúc này Liên Cẩn Hành vừa mới tắm rửa xong đi xuống tầng, anh ngồi trước bàn ăn, cầm đũa lên, thản nhiên nói: “Lần sau nếu muốn nhìn, anh sẽ cởi ra cho em nhìn.”
“Phụt!” Vy Hiên suýt nữa thì bị sặc canh.
Liên Cẩn Hành rất thân sĩ đưa giấy cho cô, trong mắt còn mang theo sự trêu trọc: “Anh không hề biết, em lại say mê cơ thể anh như vậy!”
Vy Hiên không trả lời, bưng bát cơm lên không ngừng gẩy cơm.
“Hôm nay anh nhận được điện thoại của ông nội.” Anh vô ý nói.
Vy Hiên ngước mắt lên, đặt bát xuống: “Ông ấy nói gì?”
Đôi mắt đen của Liên Cẩn Hành nheo lại, khóe miệng nở một nụ cười tinh nghịch: “Ông nói….em đoán sai rồi, ông ấy là võ tướng.”
Vy Hiên mím môi, không nói gì.
“Tại sao em không nói với anh là em gặp ông?” Anh nhìn cô hỏi.
Vy Hiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1372005/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.