“Sao đi lâu thế?” Vy Hiên hỏi.
“Gặp phải chút chuyện phiền phức, ngoại trừ phải phối hợp kiểm tra thì còn nghĩ cách giải quyết nữa, bởi vậy mới dây dưa lâu như vậy đó.”
Vy Hiên chỉ ừm một tiếng tỏ vẻ tin tưởng anh,
Còn Lương Côn Tịnh thì cô vẫn không hỏi đến.
Sau khi rời khỏi cửa hàng thức ăn nhanh, hai người đi dọc theo con tường bên ngoài tiểu khu để trở về, đương nhiên Liên Cẩn Hành sẽ nắm tay cô, quay đầu lại nhìn cô: “Anh đã xem buổi biểu diễn của em rồi, được lắm.”
“Chỉ được lắm thôi à?” Vy Hiên chớp mắt nhìn anh: “Anh không biết bây giờ em nổi tiếng đến cỡ nào đâu.”
Anh nhướn mày: “Biết chứ, trong trụ sở chính cũng có vài người yêu thầm em đấy, còn lôi kéo anh đòi tấm poster có chữ ký của em nữa kìa.”
Ánh mắt Vy Hiên sáng bừng: “Vậy à? Có người yêu thầm em hả?”
Anh chớp chớp mắt, vẻ lạnh lẽo toát ra, anh vươn tay bóp má cô, lắc trái lắc phải: “Không muốn liên lụy đến người vô tội thì đừng ra vẻ yêu thích.”
Vy Hiên bị đau, cô đẩy anh ra: “Anh đừng ngang ngược như vậy chứ! Em đâu có kiếm chuyện với người thích anh.”
Liên Cẩn Hành kéo cô lại gần người mình, nâng cằm cô lên, ép cô nhìn vào mắt mình rồi nở nụ cười đầy ẩn ý: “Tịnh ở đó là vì công việc.”
Vy Hiên quay mặt đi: “Em không có nói cô ta.”
Gương mặt cô vẫn điềm tĩnh như không, nhưng trong lòng lại lúng túng muốn chết!
Liên Cẩn Hành nhìn cô một hồi lâu mới chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1372002/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.