Anh đứng trong ánh sáng màu cam quýt, cơ thể như được nhuộm lên một lớp màu mật ong, đó là màu sắc của đàn ông.
Đôi mi dài của Vy Hiên run lên vài cái: “Mì…mì mì mì Ý đã xong rồi.”
Liên Cẩn Hành dần dần híp mắt lại, dần dần có ý cười, nhưng vẫn không thể che giấu được khí tức nguy hiểm tỏa ra từ cơ thể.
Vy Hiên đờ đẫn mà nói xong câu này, sau đó cứng ngắc quay người lại, giả bộ đang bận rộn, nhưng tay chân luống cuống mà truyền đến một tràng thanh âm xoảng xoảng xoảng.
Tay bị trượt, làm vỡ một chiếc cốc, theo bản năng, cô cúi người xuống và đưa tay để nhặt nó lên, nhưng bàn tay lại bị người ta nắm lấy.
“Giống như là bị kim chích vậy, Vy Hiên hoảng loạn né ra, đôi mắt trừng ra rất to.
“Dễ bị đâm vào tay lắm, để anh.”
Anh ngồi xổm xuống, Vy Hiên lúc này mời từ từ thở phào.
Phù, cuối cùng cũng quấn khăn tắm rồi…
Liên Cẩn Hành dọn dẹp mảnh vỡ sạch sẽ, rồi ngồi đến trước bàn ăn.
“Em không ăn à?” Anh hỏi.
Vy Hiên một mình làm ổ trên ghế sofa, túm lấy remote mở ti vi: “Không muốn ăn.”
Cô không ngừng chuyển kênh, bầu không khí trong nhà khiến cô khó xử!
Ai mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, cảnh tượng trong đầu đã lặng lẽ được thay thế bằng cảnh tượng xảy ra trong nhà hàng tối nay…
Cô nhớ cái cảm giác khi anh chạm vào cô, nhớ tiếng thở bên tai của anh, nhớ tiếng tim đập của chính mình…Tất cả chi tiết, cô vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1371997/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.