"Em phải đi ngủ rồi." Vy Hiên cố gắng mỉm cười với anh.
Liên Cẩn Hành liếc nhìn cô và cười nhạt: “Có đôi khi anh thật sự cảm thấy em rất rắc rối, nhưng anh vẫn cam tâm tình nguyện phối hợp với em. Bất kể em muốn đi chậm lại bao nhiêu, anh đều sẵn lòng chờ." Anh rũ mắt và cười ra thành tiếng: "Xem ra, cho dù không phải là chân dài eo nhỏ, anh cũng sẽ hết hy vọng đạp xuống đất rồi."
Anh thò tay nhéo một cái lên gương mặt đỏ bừng của cô và nói một câu "Chúc ngủ ngon", sau đó xoay người đi vào phòng bên cạnh.
Vy Hiên choáng váng mất vài giây mới đóng cửa lại, xoa trái tim vẫn đang đập loạn và nói nhỏ một câu: "Hóa ra, ở trong mắt anh còn thật sự không dính nổi tới mép chân dài eo nhỏ..."
Cô tắm rửa xong lại leo lên giường của anh. Giường rất lớn, một người ngủ có vẻ đặc biệt lạnh lẽo.
Vy Hiên nhắm mắt lại, cố thôi miên mình: Đây hoàn toàn là tác dụng tâm lý thôi!
Hai tay cô vô thức nắm chặt lấy cái chăn và nhẹ nhàng kéo tới dưới mũi... Là mùi của anh.
Mặt cô lại càng đỏ hơn, lần này thì cả người cũng nóng bừng lên.
Cảm giác này thật giống như được anh ôm trọn vào trong lòng, áp sát cơ thể khỏe mạnh của anh, cảm nhận nhiệt độ trên làn da của anh...
Vy Hiên chợt kéo chăn quá đỉnh đầu. Cô xấu hổ đến mức thậm chí còn chẳng dám thò đâu ra ngay cả trong đêm tối nữa.
Cô đang nghĩ, anh nhường phòng ngủ chính cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1371990/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.