Đồ ăn nhanh chóng được mang lên. Lương Côn Tịnh là người chu đáo, chăm sóc Liên Cẩn Hành và Vy Hiên rất tốt, thỉnh thoảng còn trò chuyện với anh về mấy chuyện trong trường, còn Vy Hiên thì làm người nghe trong suốt quá trình, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh ăn cơm.
Không thể không thừa nhận, Liên Cẩn Hành hiểu rất rõ khẩu vị của cô. Mấy món anh gọi Vy Hiên đều thích, chả mấy mà một bát cơm đã vơi thấy đáy.
Trong lúc trò chuyện với Lương Côn Tịnh, Liên Cẩn Hành có nhìn qua đây, khóe miệng khẽ cong lên.
“Vy Hiên.” Lương Côn Tịnh bỗng thân thiết gọi tên cô: “Cô đi cùng tôi tới nhà vệ sinh được không?”
“Ừm.”
Vy Hiên đứng dậy, lúc đi tới cửa, cô tự nhiên quay đầu lại nói với người đàn ông trong phòng: “Em đi một lát rồi về.”
Liên Cẩn Hành gật đầu, đợi hai người rời đi, cửa phòng đóng lại rồi, anh khẽ cười, lấy điếu thuốc ra.
Lương Côn Tịnh đang đi trên hành lang, bỗng híp mắt lại, hóa ra anh thích mẫu người phụ nữ nghe lời thế này.
Ngay cả việc đi đâu cũng phải nói một tiếng, không phải nghe lời thì là gì?
Nhưng nghĩ cũng đúng, một người đàn ông kiêu ngạo, tự phụ, coi trời bằng vung như anh, quả thật rất thích hợp tìm một con cừu con, đi tới đâu thì dắt tới đó, đói thì vui vẻ ăn cỏ, còn biết kêu be be nữa.
Cô nghiêng đầu nhìn Vy Hiên, dáng vẻ yên tĩnh lúc này quả thật rất giống.
Trong nhà vệ sinh không có ai, Vy Hiên thì rửa tay, còn Lương Côn Tịnh thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1371954/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.