“A Vũ…” Vy Hiên nhẹ nhàng lên tiếng.
Tập Lăng Vũ đã sắp muốn tan vào trong bầu không khí yên ổn tốt đẹp này rồi, trong cổ họng anh lơ đãng phát ra tiếng: “Hửm?”
“Lần này tôi vẫn không thể dễ dàng tha thứ cho cậu, làm sao đây?”
Tập Lăng Vũ bỗng dưng chấn động như tỉnh lại sau cơn say, cả ngươi đều hoảng hốt, lập tức thẳng người dậy, ngẩng đầu nhìn cô: “Vì sao?!”
Giọng nói của anh hơi cao lên, anh đào tim móc phổi trước mặt cô đến cả mình cũng cảm thấy cực kỳ cảm động, cô lại không hề xúc động chút nào sao? Trái tim của người phụ nữ này trở lên cứng rắn như thế từ lúc nào chứ?
Vy Hiên nhìn anh ta, ánh mắt trong suốt: “Vì, cậu đã mắc phải một sai lầm không thể tha thứ.”
Cô trả lời rất đương nhiên, mà anh ta lại á khẩu không nói được gì.
Một lúc lâu sau đó, anh cam chịu cúi đầu, để trán lên ngực cô, cọ cọ ở đó, làm nũng nói: “Vy Hiên… Tôi sai rồi… đừng giận tôi nữa được không? Cô vừa tức giận, tôi đã không biết nên làm thế nào rồi.”
Cô vẫn lắc đầu: “Không được.”
Lần đầu tiên Tập Lăng Vũ thấy được sự hà khắc của cô, cũng bị ép đến hết cách, kéo cô đứng dậy, cuối cùng cắn răng một cái, quỳ phịch xuống trước mặt cô.
Vy Hiên phản ứng hơi chậm, ánh mắt từ trên mặt anh ta chuyển tới hai đầu gối dính trên mặt đất. Khó mà tin được người đàn ông trẻ tuổi kiêu ngạo này lại quỳ xuống trước mặt mình!
Tập Lăng Vũ ngẩng đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1371940/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.