Vy Hiên gật đầu liên tục, mặc dù rất khó có được ánh mắt như vậy, nhưng vẫn nói hùa theo: “Đúng vậy, nghệ thuật!”
“Ồ? Vậy sao cô cứ nhìn chằm chằm vào chỗ đó của người đàn ông thế?”
Anh vừa nói xong, mấy khách du lịch Trung Quốc bên cạnh hai người đều nghiêng đầu nhìn về phía Vy Hiên, sau đó thì che miệng cười bỏ đi.
Vy Hiên vội la lên: “Anh đừng nói lung tung, tôi không thèm nhìn nơi đó đâu!”
Bên tai vang lên tiếng cười trầm thấp của anh, có tiếng rung động rất khẽ từ lồng ngực phát ra: “Tò mò như vậy, sau khi trở về tôi có thể cởi hết cho em xem, không thu phí.”
Vy Hiên xấu hổ lấy một tay che má: “Liên Cẩn Hành!!!”
“Dẫn em đi ăn gì đó nhé.” Anh quay đầu, khóe môi cong lên một nụ cười vui vẻ.
Bên cạnh quảng trường Durbar có rất nhiều con đường ẩm thực, đa số là các loại thịt hải sản chiên và nướng. Vy Hiên yêu thích một loại món ăn tên là Butter Chapati, chính là một loại bánh tráng thêm mỡ bò, thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng mùi thơm tràn ngập khoang miệng mà lại không ngán.
Cô cắn bánh tráng, uống trà sữa, dạo bước trên những con phố của Kathmandu, nghe những lời nói địa phương thi thoảng pha thêm tiếng Anh tiếng Trung ở xung quanh, một ngày trước, cô không ngờ mình lại xảy ra xung đột kịch liệt với nhà họ Tập, sau đó lại tha hương đến nơi đất khách quê người tìm kiếm bình an. Bởi vì trước kia cô vẫn luôn chịu đựng, kiềm chế, tự mình điều chỉnh, cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1371935/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.