Thời gian không ngừng trôi, một đi không trở lại.
Có thể thời gian không mang đi những gì đã phản chiếu vào mắt, những gì đã khắc sâu trong lòng người.
Đôi mắt sâu thẳm của anh ta nhìn qua, một chút chính là cả đời.
Không làm ầm ĩ, anh ta đột nhiên đưa tay kéo cô ôm vào trong ngực mình, ôm thật chặt.
Anh ta có nhận được đáp án cho câu trả lời kia hay không cũng không hề quan trọng nữa.
Hai tay Vy Hiên vòng qua eo của anh ta, ôm thật chặt, mặc dù cô đã cảm thấy được cái ôm này mang nhiều mùi hương không thuộc về anh ta, nhưng cô vẫn nhắm mắt lại ôm anh ta càng chặt hơn.
Tình yêu là thuốc độc, sẽ để cho người khác nghiện, thuốc giải chính là cô không có cách nào ngừng bước chân.
Rõ ràng là một người đàn ông nhỏ hơn cô mấy tuổi, nhưng lúc ở trong ngực của anh ta cô lại cảm thấy vô cùng an tâm, an tâm đến nỗi khiến người khác muốn thiếp đi...
“Vy Hiên.” Bên tai truyền đến âm thanh lo lắng của anh ta, lập tức dần trở nên rất xa xăm.
Cô muốn trả lời, nhưng cô quá mệt mỏi, mệt mỏi rất lâu rồi, cô chỉ muốn ngủ một lát thôi, một lát là được rồi.
Tỉnh lại lần nữa là đang ở trong bệnh viện.
Vy Hiên mở mắt ra liền nhìn thấy người đàn ông đang ghé vào trên giường bệnh của cô, anh ta đã ngủ thiếp đi nhưng một tay vẫn còn đang nắm lấy tay cô.
Cô lặng lẽ rút tay ra, ánh mắt từ đầu đến cuối đều không rời khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1371909/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.