Thạch phân công xong công việc, mọi người đều tản đi, mỗi người phụ trách công việc của mình.
Lúc này, ông Hình lại gọi Thạch lại, một mình ở lại.
Ông ta cau mày, trầm giọng nói: “Tìm thấy Tiêu Chí Khiêm rồi, Tiêu Tuyệt cậu ấy….”
Thạch hiểu tình cảm của ông Hình với Tiêu Tuyệt, anh cân nhắc cách dùng từ, khóe léo: “Sau khi tìm được cậu chủ Tiêu, tôi đã phái người đi đến đó tìm một lần nữa, thậm chí còn lật cả từng viên đá lên để tìm, nhưng, ngay cả một chút dấu hiệu của sự sống cũng không có.”
“Không có…” Ông Hình lẩm bẩm lặp lại một lần nữa, sau đó lại cúi đầu, cắn tẩu hút thuốc theo thói quen, vẫy vẫy tay.
Thạch gật đầu: “Ông Hình, tôi đi ra đây.”
Sau khi Thạch rời đi, ông Hình cau mày, ngồi xuống ghế sofa, thở dài, dựa lưng vào ghế, từ từ nhắm mắt lại.
Năng lực làm việc của Thạch như thế nào ông ta biết, rất nghiêm túc, Mạc nói là Hải Thiên Đường, ngay cả Hồng Môn cũng không tìm thấy người thứ hai. Nếu như anh ta nói không có, vậy chắc chắn là không có….
Có lẽ, đấy là kết quả tốt nhất.
Nhà thờ ven hồ ở ngoại ô thành phố A đã được niêm phong và khóa chặt, Trương Hồng Khánh gợi ý với bộ phận quản lý thành phố phía dưới, muốn tiến hành việc trùng tu lại. Vị trí ban đầu của nhà thờ bị lệch, cũng không thu hút quá nhiều sự chú ý. Tòa soạn bên kia có Vy Hiên, nếu như có bất kỳ biến động nhỏ nào cũng sẽ phản hồi lại ngay ở kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1371846/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.