Có một số việc chính là như vậy đấy. Tôi xem thường sự bố thí không có nghĩa là tôi sẽ vứt bỏ, tôi cướp đoạt lại sự bố thí là chuyện của tôi. Về phần Hải Thiên đườngbên này, Tiêu Chí Khiêm cũng không lo lắng. Hai bên hắc bạch của thành phố A đều đang nằm trong tay anh, ngoại trừ người của Thiên Ma không làm theo lẽ thường kia, còn lại chưa có ai có lá gan đến gây chuyện.
Tuyết Chi nhìn anh cười: “Được, vậy chúng ta tới công ty vào ngày mai. Em sẽ nói với Châu Kiệt một tiếng."
"Tạm thời không phải vội." Anh kéo cô lại, không cho cô đi, nhìn thẳng vào mắt cô và hỏi rất nghiêm túc: “Em muốn gì?"
Tuyết Chi nhíu mày nghi ngờ, không rõ tại sao anh lại hỏi một vấn đề không đầu không cuối này.
Giọng Tiêu Chí Khiêm dịu dàng hơn rất nhiều: “Anh đã nói kết hôn sẽ cho em thứ tốt nhất. Em muốn gì, anh đều sẽ cho em hết."
Tuyết Chi cuối cùng cũng hiểu rõ ý của anh. Cô cười rạng rỡ như đóa hoa đào, nhéo gương mặt đẹp trai của anh: “Nào, anh nói cho em biết đi, đây lại là ai qua hỏi thế?"
Tiêu Chí Khiêm khẽ cắn môi nhưng không rời tầm mắt, vành tai ửng đỏ và khẽ nói: "Chị Điềm."
Tuyết Chi bật cười, cô đã biết mà.
Ngay cả chuyện vị trí cơ thể trước sau mà anh còn có thể lên mạng tra tài liệu, nữa là chuyện lớn này. Anh nhất định đã đi hỏi người khác.
Nhưng Tiêu Chí Khiêm đối xử dè dặt với cô như vậy, luôn làm cho cô cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1371825/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.