Nghê Thư khẽ khép miệng lại, nhàm chán đứng sau lưng Thiên Ma liếc mắt nhìn.
Đúng là tràn đầy tinh lực!
Cô lười biếng vươn một ngón tay nhỏ nhắn ra, chọc chọc vào lưng anh ta, cơ bắp rắn chắc kia, cô chọc vào đầu ngón tay cũng hơi đau: "Này?"
Thiên Ma không để ý tới, tiếp tục phát tiết lửa giận của anh: "Nói! Còn dám thế nữa hay không?!"
Nghê Thư lại nhướng mắt lên: ""Được, anh giỏi, tôi sợ rồi, sau này cũng không dám thế nữa."
Thiên Ma oán hận đá một phát vào chiếc giường đã tan nát, miệng phun ra oán khí, lúc này mới coi như xong chuyện, Quay đầu, anh lại hung hăng lườm Nghê Thư: ""Còn chưa có ai dám hạ thuốc ông đây! Em thật to gan! Tốt nhất em nên nhớ kỹ lần dạy dỗ này, lần sau, tôi sẽ đich thân nghiền nát em cái cô gái đáng chết này!"" Giọng điệu uy hiếp đầy khí phách kia, giống như người vừa bị dạy dỗ là Nghê Thư chứ không phải chiếc giường kia gánh tội thay.
Nghê Thư bĩu môi, ngồi lên chiếc ghế bên cạnh, hai chân vắt chéo kên nhau, chỉ vào chiếc giường đáng thương kia, lạnh lùng nói: ""Giường của tôi hỏng mất rồi, làm sao bây giờ?"
Thiên Ma trừng cô, hung dữ nói: ""Ông đây bồi thường cho em!""
Lúc này Nghê Thư mới hài lòng gật đầu.
Thiên Ma mặc xong quần áo, từ đầu đến cuối, đều nhìn chằm chằm vào Nghê Thư, ánh mắt sắc bén kèm theo oán giận kia, giống như hai thanh dao găm sắc bén, trong phút chốc có thể xuyên thủng da thịt cô.
"Nói cho em biết, đừng tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1371823/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.