Thạch nói: "Trước mắt để xem, Mãnh Hổ có khả năng rất lớn là đang ở thành phố Y."
Tiêu Chí Khiêm nhướn mày, ánh mắt âm trầm phát ra một loại ánh sáng nhạt, trên người phát ra điện, giống như một con sói đang ngủ say.
Nó đang đợi để thức tỉnh.
Nếu đã biết được anh ta tới Thành phố L, vậy thì mọi thứ sẽ dễ dàng hơn nhiều. Cho dù anh ta có bao nhiêu cách để chạy trốn đi nữa thì ở thành phố L này, anh cũng chỉ có một con đường dẫn xuống địa ngục, và ở đó anh đang đứng sẵn đợi anh ta.
"Muốn bắt được kẻ trộm trước hết phải bắt được kẻ cầm đầu. Màu tìm ra anh ta đi."
Một vài người lên tiếng trả lời. Lúc sau, lại nhìn về phía Đinh Khiêm: "Tra xem anh ta trước đó đã dùng di động và mạng Internet để liên lạc với những ai."
Muốn bắt được Mãnh Hổ ở Thành phố L, thì trước tiên phải tìm được người hợp tác với anh ta, anh ta nhất định sẽ tìm đến người kia.
Đinh Khiêm gật đầu: "OK!"
Thạch ngay lập tức liền nói một câu: "Buổi chiều Cường sẽ đến."
Đinh Khiêm không nhịn được cười, nói: "Chàng trai có cái mũi thính giống như một con chó, cho anh ta một con chim sẻ thì anh ta cũng có thể ngửi ra được nó là được hay cái, để anh ta đi tìm người chắc chắn có thể tìm thấy rồi!"
"Bốp."
Chị Điềm không chút khách khí nhấc chân đá một cước, nụ cười trở nên dịu dàng lạ thường, nói: “Đến khi nào con cũng có thể ngửi được như người ta thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1371773/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.