"Không có người phụ nữ khác! Không có gì không kịp!"
Lần đầu tiên, Tiêu Chí Khiêm phát cáu với Tuyết Chi, bởi vì cực kì tức giận, gương mặt anh tuấn trở nên nhăn nhó. Đôi mắt đó, đỏ ngầu, hiện lên sự đẫm máu: “Muốn dùng đứa bé để ngăn cản tôi sao? Đây chính là cách mà em có thể nghĩ ra đấy à?"
Tuyết Chi chịu đựng cơn đau như bị roi quất trong lòng: “Em không có lí do gì phá anh..."
Đời trước là hai chân, đời này là mạng sống của anh, anh không nợ cô, anh không nên chịu đựng!
"Có! Em có!" Tiêu Chí Khiêm giữ hai vai cô, như muốn lay cô tỉnh ngộ vậy: “Trừ em ra, tôi không biết tôi nên vì cái gì mà sống tiếp, em không hiểu sao? Không có em... Thì sẽ không thể nào có tôi!"
Đôi mắt phượng của Tuyết Chi cụp xuống, nước mắt không thể kiềm chế nữa, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay run rẩy của anh, đặt lên gò má rồi dịu dàng xoa nhẹ: “Anh nói xem, con của chúng ta, sẽ lớn lên giống ai nhiều hơn đây? Anh? Hay là em? Haha, vậy nếu là con trai thì anh khôi ngô tuấn tú như anh, con gái thì xinh xắn như em là tốt rồi..."
Lồng ngực của Tiêu Chí Khiêm nhấp nhô, đôi mắt rực lửa khóa chặt cô, chăm chú nhìn nét mặt cô, anh lại không nói ra từ nào.
"Em rất hi vọng, trên đời này sẽ có nhiều người yêu anh như em vậy... Mỗi khi anh cô đơn, sẽ ở bên cạnh anh, lúc anh đau lòng, sẽ nghĩ đủ mọi cách đùa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1371750/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.