Lông mày xinh đẹp của Tiêu Chí Khiêm hơi nhíu lại, quay người lại đi vào trong.
Nghe được tiếng cửa đóng lại, Tuyết Chi chậm rãi nhắm mắt lại bật cười tự giễu, nếu như khóc có thể giải quyết được vấn đề, khi đó Tiêu Chí Khiêm sao lại phải thống khổ chứ?
Dương Châu Kiệt đứng bên cạnh đang gọi điện thoại cho mẹ Dương: "Mẹ, con phải tăng ca... Ôi trời ơi, con không làm sai cái gì đâu! Chỉ là tăng ca bình thường thôi mà, ngay cả Phó tổng của bọn con cũng ở lại tăng ca mà mẹ, sao con có thể đi về trước được?"
Tuyết Chi mặc giày vào, đứng lên: "Châu Kiệt, tôi đi về trước đây."
"À" Dương Châu Kiệt cúp điện thoại: "Cô trở về nghỉ ngơi thật tốt đi."
Quẹt thẻ xong Tuyết Chi mới rời khỏi công ty.
Ra cửa chính, cô loạng choạng ngồi xuống bậc thang bên cạnh, cởi giày, xoa bóp hai chân sưng đỏ, lông mày nhíu lại. Đột nhiên cô rất nhớ đôi giày thể thao mà Tiêu Chí Khiêm mua cho cô kia.
Trước người bỗng nhiên có một cỗ xe dừng lại, người từ trong xe bước ra đi thẳng đến trước mặt cô.
Lúc Tuyết Chi ngẩng đầu lên, đối diện với vẻ mặt căng cứng của người đang đi đến, anh ta cúi người xuống, nhíu mày rậm lại nhìn hai chân của cô một chút sau đó không nói hai lời liền đem cô ôm ngang lên, đi về phía chiếc xe.
"Bắc Minh Hạo, thả tôi xuống!" Tuyết Chi giận dữ mắng mỏ, người bây giờ cô không muốn gặp nhất chính là anh ta!
Bắc Minh Hạo nhìn cô một bên khóe môi cong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1371727/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.