Tiêu Chí Khiêm đã không còn mặc một bộ áo sơ mi trắng và quần đen đơn giản nữa, mà là một bộ vest đen tươm tất, nó khiến anh vừa đẹp trai lại vừa có chút bí ẩn, đôi mắt lạnh giá kia chưa từng liếc nhìn lấy cô tới một cái, anh thản nhiên lướt qua cô và đi thẳng vào tòa nhà Tập đoàn nhà họ Tiêu.
Khoảnh khắc anh lướt qua cô, Tuyết Chi cắn chặt môi mình, cô cố gắng áp chế khao khát được vươn tay ra nắm lấy tay anh.
Cô thực sự rất muốn hỏi, Tiêu Chí Khiêm à, anh đã quên em chưa? Trong tim anh trong mắt anh từ lúc đó đã không còn em nữa rồi sao?
Trái tim cô đau đớn quá, cô muốn che đậy nó, cố gắng chống cự và tỏ ra mạnh mẽ trước những người ra ra vào vào tòa cao ốc này, cô không thể để mình gục ngã được.
“Cô Trương.” Không biết Thạch đã tiến đến trước mặt cô từ lúc nào nữa, đôi mắt trong suốt của anh nhìn thẳng vào cô.
Tuyết Chi hít một hơi thật sâu rồi nở nụ cười với anh: “Thạch, mấy ngày không gặp rồi.”
Thạch cúi đầu chào cô, sau đó lên tiếng hỏi: “Cô tới tìm cậu Tiêu sao?”
Tuyết Chi lắc đầu và mỉm cười: “Sau này tôi sẽ làm việc ở đây.”
Thạch sững sờ một lúc, anh ngưng lại một chút rồi mới nói: “Có lẽ, thứ cậu Tiêu cần là thời gian.”
“Tôi hiểu mà.” Nụ cười Tuyết Chi càng trở nên xán lạn hơn: “Tôi sẽ đợi.”
Thạch giương ánh mắt sâu sắc của mình nhìn người phụ nữ xinh đẹp ở trước mặt mình một cái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1371724/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.